Gần đây, Chu Hoài Hạ rõ ràng nhận thấy được mình thường xuyên đi loạn vào giấc mơ của người khác. Khả năng là bởi vừa vào đại học, thay hoàn cảnh mới, hiện tại nàng cả đêm có thể tiến vào giấc mơ của những người khác nhau, không chỉ đối với nữ sinh mà còn có nam sinh.
Mà gần tòa 23 nhất là kí túc xá nam cách khoảng 300m. Như vậy, nhiều năm tổng kết kinh nghiệm của nàng có chút không còn đúng nữa.
Chu Hoài Hạ ngồi ở hàng cuối cùng, giơ tay ngáp một cái, căn bản cũng không có nghe lão sư giảng cái gì.
Buổi tối mỗi ngày chỉ có khoảng thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ có thể yên tĩnh để nghỉ ngơi, bây giờ mỗi lần lên lớp học nàng liền chỉ muốn đi ngủ, may mắn lần này đi ngủ không có đi vào giấc mơ của nguòi khác.
Nằm đến lúc tan học, Chu Hoài Hạ chậm rì rì đứng dậy, theo đám đông ra khỏi khu dạy học, quay lại phòng ngủ. Buổi chiều ngày hôm qua đi siêu thị, nàng tiện tay mua túi bánh mì, vừa lúc trưa hôm nay không muốn đến nhà ăn dùng cơm.
Trên đường quay về phòng lại thấy Lữ Cẩn từ hướng khác đi tới.
“Các cậu chút nữa phải thí nghiệm trên động vật à?” Chu Hoài Hạ không phải học sinh y, không có hiểu biết nhiều về chương trình học của Lữ Cẩn, hai người cùng nhau về phòng ngủ, nàng thuận miệng hỏi một câu.
Lữ Cẩn đeo trên vai cặp sách da trâu màu trắng, có vẻ rất nặng, mở cửa ở hành lang để Chu Hoài Hạ tiến vào: “Không có, vì sao lại hỏi cái này?”
Chu Hoài Hạ tiến vào, duỗi tay chậm rãi gỡ lông màu trắng dính trên cổ tay áo Lữ Cẩn xuống: “Đây là lông động vật dùng để thí nghiệm?”
Lữ Cẩn bỏ tay ra khỏi cánh cửa, nhìn lông dính trên tay Chu Hoài Hạ, lúc này mới phản ứng lại, duỗi tay đẩy đẩy mắt kính: “Không phải, trên đường về tớ có đi qua con đường có mèo hoang, chắc bị dính vào từ lúc đó.”
“Mèo trắng?” Chu Hoài Hạ thả tay, lông dính trên tay tức khắc tà tà rơi xuống dưới.
“Ừm…… có thể coi là thế.” Lữ Cẩn lấy di động từ trong túi ra, mở album ảnh chụp, vừa vào phòng vừa cho Chu Hoài Hạ xem:“Trừ bỏ nửa đuôi có màu đen, trên thân còn lại đều là màu trắng.”
Chu Hoài Hạ cầm lấy nhìn, con mèo lười biếng dựa vào gốc cây trúc, trên nửa cái đuôi màu đen còn có dính bùn.
Chu Hoài Hạ: “Vườn trúc có mèo hoang à?”
Buổi sáng hôm nay Lữ Cẩn dùng máy tính trong phòng tin học một lúc lâu, ở cạnh đó là vườn trúc.
“Đại khái có bốn năm con, lão sư quản lý thiết bị của tòa nhà thường cho chúng nó thức ăn.” Lữ Cẩn tiến lên phía trước tìm ảnh chụp cho Chu Hoài Hạ xem: “Con mèo này không có sợ người, ngoài nó ra còn có một con mèo hoa khác, rất sợ người, thấy người là chạy.”
Lúc nhắc đến mèo con, hai mắt Lữ Cẩn sáng rực, dường như đối với động vật rất yêu quý.
Đi đến của phòng ngủ, Lữ Cẩn một bên lấy chìa khóa, một bên dùng ngón út mở khóa điện thoại, còn không quên dùng ngón tay cái xoát ảnh: “Còn có mèo tam hoa nhỏ, đặc biệt đáng yêu.”
Chu Hoài Hạ quả nhiên thấy một con mèo tam hoa nhỏ nằm chổng vó trong ảnh chụp, nàng gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Rất đáng yêu.”
“Đúng không.”
Khóa khi mở khóa, Lữ Cẩn rút chìa khóa ra, khi thả tay, ngón cái không cẩn thận lớt nhẹ trên di động, chuyển sang ảnh chụp khác.
—— Trong rương thí nghiệm, con chuột bạch bị băng dán cuốn xung quanh đuôi, treo ngược lại.
Lữ Cẩn đẩy cửa phòng ngủ ra, hơi nghiêng người, nhìn theo ánh mắt của Chu Hoài Hạ vào di động mình, thấy bức ảnh này, thuận miệng giải thích: “À, cái này là thí nghiệm treo đuôi.”
Chu Hoài Hạ không phải học sinh y, không biết cái gì là thí nghiệm treo đuôi, nhưng này hẳn là cũng coi như thí nghiệm trên động vật, mà Lữ Cẩn rõ ràng vừa rồi có nói không làm thí nghiệm.
Có lẽ sự nghị hoặc trong mắt cô quá rõ ràng, Lữ Cẩn chủ động giải thích: “Tớ đi học ké lớp khác.”
Chu Hoài Hạ lúc này mới nhớ tới Lữ Cẩn nói qua mẹ mình dạy y lâm sàng, đối với lão sư khóa khác chắc cũng có quen biết.
“Cậu có muốn cùng đi nhà ăn không……” Lữ Cẩn buông cặp sách, đi rửa tay, đang định rủ Chu Hoài Hạ đi ăn trưa, kết quả nhìn thấy nàng ngồi ở trước bàn, gặm miếng bánh mì.
Chu Hoài Hạ quay đầu, giơ bánh mì trong tay lên: “Tớ ăn cái này.”
Lữ Cẩn thấy thế đành phải tự mình đi nhà ăn.
Chu Hoài Hạ ăn cái gì cũng chậm, một miếng bánh mì nhỏ mà ăn đến mười phút, lại ngồi một lúc, mới đổi áo ngủ trèo lên trên giường ngủ trưa, trước khi ngủ lại thành kính cầu nguyện một lần: Nguyện cho thế giới không có giấc mơ nào.
……
“Meo!!!”
Chu Hoài Hạ trước hết nghe thấy một tiếng mèo kêu chói tai, nàng nhíu mày trợn mắt nhìn lại, tầm mắt dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng, trước mắt là sàn gạch vuông mà trắng cũ kĩ.
Hoàn cảnh xá lạ, không còn nghi ngờ gì nữa, Chu Hoài Hạ lại vào trong giấc mơ của ai đó rồi.
Nơi này chắc là phòng vệ sinh, Chu Hoài Hạ nhìn lên trên, xuyên qua cửa kính phòng tắm, thấy chốt mở vòi hoa sen trên tường, ánh mặt đột nhiên cứng đờ lại. Một con mèo trắng bị dây giày đen quấn quanh đuôi, treo ngược lại trên tay vịn
Tiếng meo chói tai vừa rồi do con mèo này phát ra. Trên tay vịn còn có một cái băng dán trắng đã dùng qua.
Cách cửa kính phòng tắm, hình ảnh này cực kỳ giống với hình ảnh thí nghiệm treo đuôi trong di động của Lữ Cẩn, rương thí nghiệm biến thành cửa kính, chuột bạch cũng đổi thành mèo trắng.
Chu Hoài Hạnh nhìn nửa đuôi màu đen của con mèo trắng, lại nhìn xuống dưới: Này......Con mèo này giống y hệt con mèo giữa trưa Lữ Cẩm sờ qua.
Mèo luôn linh hoạt, vay vịn gắn chặt vào trong tường, mèo trắng kêu lên vài tiếng, rồi giãy giụa hướng về phía trước, cố gắng tứ chi đụng đụng vào bức tường
Mặt tường đều được lát bằng nhiều viên gạch nhỏ màu trắng, mèo trắng dùng móng vuốt bám trên những vết nứt, bất ngờ nhảy lên, bắt lấy tay vịn, đứng lên phía trên.
Lúc này, một bàn tay đeo găng tay y tế màu trắng đột nhiên vươn ra, mở cửa kính, lập tức tóm lấy chân sau của con mèo, tay còn lại cầm dao giải phẫu.
Chu Hoài Hạ bổng nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy cái tay kia nắm dao phẫu thuật không chút do dự dùng sức cắt đứt chân sau của mèo trắng.
“Lạch cạch!”
Móng vuốt thịt nhỏ màu trắng rơi xuống sàn, lăn hai vòng, máu thịt ở chỗ bị cắt đỏ rực, hiện rõ. Máu rơi tí tách xuống, lan dần trên nề gạch cũ kĩ đã ố vàng, bốc mùi tanh, đồng thời con mào trắng kêu lên thảm thiết, điên cuồng giãy giụa.
“Nôn!”
Chu Hoài Hạ tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, nhịn không được nôn khan, nàng vừa ngội dậy, trước mắt liền biến đen, triệu trứng quen thuộc của hạ đường huyết.
Chu Hoài Hạ từ mép giường sờ soạng kiếm viên kẹo nhét vào miệng, đợi một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Kí túc xá tối om, cửa phòng khóa trái, rèm kéo kín, mơ hồ có thể nhìn thấy trên giường bên cạnh phập phồng nhô lên.
Chu Hoài hạ giơ tay ấn lên nút bên cạnh đồng hồ trên cổ tay, hiện lên ánh sáng xanh huỳnh quang, liếc nhìn thời gian, chiều 1:15, nàng ngủ trưa khoảng tầm 1h. Dựa theo những khả năng xảy ra trong hiện thực, Chu hoài Hạ nghĩ tới một trường hợp không thể tượng tượng được.
Giữ trưa xem qua ảnh chụp mèo trắng, cũng xem qua ảnh thí nghiệm treo ngược đuôi, nhưng nàng chưa bao giờ nằm mơ, có nằm mơ cũng sẽ không thẳng tay chặt đứt một chân của con mèo như cánh tay trong mơ kia.
Giấc mơ kia không phải của nàng. Vì thế, ai sẽ là người biết con mèo trắng kia, lại còn có thể thuần thục sử dụng dao phẫu thuật.......