Chương 1:

Cánh đồng tươi mát rộng lớn xen lẫn thoang thoảng mùi hư thối của cây cỏ, bên tai mơ hồ còn có tiếng nước chảy róc rách.

Lá nâu khô rụng lên ba viên đá để không có quy tắc, một đôi giày màu da đen Chelsea xuất hiện đạp lên những chiếc lá, mặt giày có viền hoa, đế giày dính đầy đất đỏ, quần jeans rộng màu lam bay phất phới cùng vạt áo khoác màu đen.

Ngửa mặt nhìn lên, Những tia sáng xuyên qua cành cây chiếu xuống dưới, nhiệt độ ấm áp rọi vào mặt, một bàn tay thong thả giơ cao, che chở đôi mắt nheo lại vì bị ánh mặt trời chiếu vào.

Tầm mắt dần trở nên rõ ràng, chiếc lá phong tự rời cành, từ không trung rơi xuống, xẹt qua một đoạn dây thừng treo trên thân cây .

Dây thừng?

Đôi tay không chịu khống chế hướng lên phía trước, lòng bàn tay truyền đến cảm giác thô ráp, theo lực từ khuỷu tay thu về, dây thừng càng này càng đến gần, đồng thời cổ cảm thấy ngứa, có chút đau

…… Đây là?

Ngay sau đó, cẳng chân vừa giẫm, dưới chân truyền đến âm thanh hòn đá rung chuyển như có động đất.

Dây thừng thô ráp dính chặt cổ, phảng phất như tiến vào da thịt, yết hầu bị bót chặt, hít thở trở lên khó khăn, tim đập kịch liệt, mặt đỏ rực lên, đôi tay liều mạng lôi kéo dây thừng trên cổ, hai chân điên cuồng giãy giụa!

“Khụ khụ khụ!”

Đại học S, lớp 1 tâm lý học khóa 30, phòng học 404.

Ở hàng cuối cùng, một nữ sinh mảnh khảnh dựa cửa sổ nằm ngủ, đôi mắt còn chưa kịp hoàn toàn mở ra, đột nhiên từ trên chỗ ngồi nhảy lên, mặt mày đỏ au, nheo mắt. Nàng dùng tay che cổ lại, điên cuồng ho khan hít thở, như là nhịn thở đến cực hạn rồi đùng cái có cơ hội hô hấp trở lại.

Bởi động tác nàng quá mức đột nhiên, khi đứng dậy còn đụng ghế “bang” một tiếng, lại kịch liệt ho khan, cả phòng học sôi nổi quay đầu lại.

Lão sư đang giảng bài ở phía trên cũng đồng dạng bị dọa nhảy dựng lên, xuyên qua mắt kính nhìn chằm chằm nữ sinh viên đang điên cuồng ho khan: “Bạn học, em làm sao vậy?”

Trán Chu Hoài Hạ nổi một lớp mồ hôi lạnh, con ngươi màu đen bao trùm tầng hơi nước, nàng nhìn bạn học xung quanh, lại nhìn lên lão sư quen thuộc phía trên, rối cuộc cũng miễn cưỡng từ trong cảm giác hít thở không thông thoát ra.

Nàng dùng sức nuốt nước bọt, cảm giác dây thừng siết chặt cổ làm cổ họng dứt gãy lúc nãy vẫn còn tồn tại, nhưng nhanh chóng biết là phát sinh chuyện gì, cưỡng chế chính mình bình tĩnh lại, đông cứng tìm cái cớ: “Lão sư, em…… Không có việc gì, chỉ là bị chuột rút ở chân.”

Lão sư đứng phía trên, do dự nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu hỏi: “Em xác định không có việc gì? Không thoải mái có thể xin nghỉ.”

Mặt đỏ lên thành như vậy, quá dọa người.

Chu Hoài Hạ vẫn khăng khăng: “Lão sư, em không có việc gì.”

Mảnh đỏ rực trên mặt nàng nhanh chóng mất đi, đã khôi phục lại màu da tái nhợt ban đầu, thoạt nhìn giống như không có việc gì thật.

Trên bục giảng lão sư thấy thế, chỉ có thể nói: “Em ngồi xuống trước đi, nếu cảm thấy không khoẻ, nhất định phải kịp thời nói ra.”

Chu Hoài Hạ nghiêng người kéo ghế ra, nặng nề thở dốc ngồi xuống, nàng dựa vào lưng ghế, theo bản năng vuốt cổ, rũ mắt liếc hướng đồng hồ, lại nhìn quanh đánh giá bạn học trong phòng, cuối cùng nhíu mày nhìn về phía ngoài cửa sổ:

Buổi chiều 4h20, là thời gian đi học, ai lại ở thời điểm này ngủ?

Còn mơ thấy giấc mộng thế này……

Chu Hoài Hạ có cái bí mật ẩn giấu nhiều năm.

—— nàng chưa từng nằm mơ, chỉ biết tiến vào giấc mộng của người khác.

Trải qua mấy năm không ngừng tổng kết, Chu Hoài Hạ đi vào giấc mộng cần có 2 điều kiện, một là người nằm mơ có cảm xúc kịch liệt, hai là đêm tối nàng nằm gần người nằm mơ.

Còn có đặc điểm chung: Luôn là góc nhìn thứ ba.

Chu Hoài Hạ ở trong mộng trước nay đều là người đứng xem.

Lần này lại là góc nhìn thứ nhất..

Chẳng lẽ vừa rồi là giấc mơ của chính mình?

Không có khả năng, nàng cũng không có nằm mơ.

Nội dung giấc mơ ít nhiều cũng cùng hiện thực có quan hệ, Chu Hoài Hạ tự nhận trạng thái tinh thần mình tốt đẹp, tạm thời không có khuynh hướng làm tổn hại bản thân.

Chỉ có thể là bạn học nào đó tinh thần áp lực quá lớn, mới có thể ban ngày ban mặt mơ thấy loại ác mộng này.

Trên bục lão sư vẫn còn giảng bài.

Chu Hoài Hạn dần từ trong ảo giác gần chết hoàn hồn lại, nàng cúi đầu lấy ra một viên kẹo, không tiếng động nhét vào trong miệng, giảm bớt cảm giác choáng váng, lúc này mới giương mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, lại nghĩa thầm: “Đại học S không hổ là nơi toàn nhân tài, nơi này giấc mơ đều là bản cao cấp.

Bất luận là cành lá khô úa dưới chân, hay giày da Chelsea màu đen có viên hoa rõ ràng, đều rất thực, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời dừng trên ngón tay.

“Đinh ——”

Sau một hồi, tiếng chuông vang lên.

Trên bục giảng lão sư tắt đi máy chiếu: “Tan học đi.”

Trong phòng học lập tức vang lên từng tiếng ghế di động phát ra tiếng “Bang” , mọi người sôi nổi rời khỏi phòng học.

Chu Hoài Hạ chậm rì rì đứng dậy, 5 giờ rưỡi tan học, vừa lúc có thể ăn cơm chiều, nàng ra khỏi khu dạy học, đi tới nhà ăn số hai ở gần nhất.

Ánh chiều tà sau thu dừng trên mặt nàng, đem màu da vốn nhợt nhạt nhiễm thêm hơi ấm, phía sau kéo ra một bóng nghiêng nghiêng thật dài.

“Bá ——”

Chu Hoài Hạ đi trên cầu thang lên nhà ăn, trong lúc vô tình hướng mặt về phía sau liếc nhìn một cái, thấy một chiếc xe cảnh sát đi qua

……

Sau khi từ nhà ăn ra, Chu Hoài Hạ chậm rãi quay trở về kí túc xá tòa 23 phòng 407 .

Tòa 23 là kí túc xá nữ của học viên y, nhưng nàng là từ tòa khác chuyển tới đây.

Đại học S khoa tâm lý đơn độc thành một viện, Chu Hoài Hạ ban đầu được phân đến kí túc xá của khoa tâm lý, nhưng năm nay Trường chiêu nhiều sinh viên, phòng ngủ không quá đủ, cho nên nàng được phân đến học viện y tòa 23

Trước mắt phòng 407 chỉ có hai người.

Nàng ở cùng bạn học khoa y lâm sàng, tên Lữ Cẩn, là điển hình của học sinh tốt, đeo chiếc kính có viền kim, mái tóc ngắn xoăn tự nhiên.

Hai người chương trình học bất đồng, đa số chỉ có giữa trưa cùng buổi tối là có thể gặp mặt, hơn nữa đối phương thứ bảy chủ nhật đều ngâm mình trong thư viện, từ lúc nhập học đến giờ, không tính là đặc biệt quen thuộc, thỉnh thoảng có nói chuyện với nhau vài câu.

Chu Hoài Hạ đi đến cửa phòng 407, nhìn thấy của phòng hơi mở, tức khắc kinh ngạc, ngày thường Lữ Cẩn sau khi tan học đều sẽ đi thư viện, ít nhất đến buổi tối 11h đóng cửa mới về.

Nàng đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Lữ Cẩn ngồi ở trước bàn, hiếm thấy không có ngồi học mà đang cầm di động xem cái gì đó.

“Học viện y các cậu đã xảy ra chuyện?” Chu Hoài Hạ đóng cửa lại, đi đến bên phải bàn, buông cặp sách hỏi.

Lữ Cẩn quay đầu ngạc nhiên nhìn nàng: “Tin tức truyền đi rồi?”

Thật đã xảy ra chuyện?

Chu Hoài Hạ sửng sốt: “Tớ vừa mới thấy xe cảnh sát……”

Hướng mà xe cảnh sát đi thì chỉ có học viện y, nàng thuận miệng đoán xem.

“Đúng rồi, là có người xảy ra chuyện.” Lữ Cẩn không tiếp tục nói đối phương bị làm sao vậy.

Chu Hoài Hạ ở trong lòng suy đoán: Điên rồi?

Học viện y ở đại học S rất nổi danh, nghe nói mỗi năm đều có sinh viên áp lực tinh thần quá cao, ngày khia giảng nàng còn thấy có người điên điên khùng khùng đánh đập phòng thí nghiệm, sau đó bị mang đi.

Thấy Lữ Cẩn không muốn nhiều lời, Chu Hoài Hạ cũng không hỏi nhiều, duỗi tay lấy áo ngủ từ trên giường, chuẩn bị rửa mặt.

Thừa dịp vào lúc này mọi người chưa đi ngủ, nàng có thể yên ổn mà ngủ nhiều.

Chu Hoài Hạ quay lưng về phía Lữ Cẩn, lập tức đi vào phòng vệ sinh.

Lữ Cẩn đưa điện thoại di động nghiêng đi, che khuất hình ảnh không bị mã hóa trên màn hình. 

……

Đêm khuya, xung quanh yên tĩnh lạ thường, một trận gió lạnh thổi qua, cỏ dại phát ra tiếng sột sột soạt soạt.

“A a a a a!”

Chợt một tiếng thét chói tai cắt ngang qua bầu trời đêm.

Một nữ sinh mặt tròn đi chân trần từ trong bóng đêm chạy ra, vụt trên con đường nhỏ ở trên đồng ruộng, hai bên đều là những cây bắp cao cao, lá cây bắp sàn sạt đung đưa, phảng phất như thể đột nhiên có thứ gì bên trong lao tới.

Nàng không ngừng quay đầu lại, phía sau đột nhiên có một đôi mắt phủ kín tia huyết như quỷ hỏa ở trong đêm đen phiêu động đuổi theo.

“A a a!!!”

Nữ sinh thần sắc như sắp sụp đổ, trên mặt vặn vẹo dữ tợn, nhìn chung quanh đường nhỏ nào cũng giống nhau, trong miệng thét chói tai: “Như thế nào chạy không ra được?”

“Bởi vì ngươi vẫn luôn tại chỗ chạy.” Chu Hoài Hạ đút tay vào trong túi áo ngủ màu vàng hình con vịt, nàng đứng bên cạnh nữ sinh nhìn nửa ngày, hơi liếc về phía hai chân của nữ sinh, thấp giọng chủ động nói một câu.

Rõ ràng nữ sinh hai chân đều sắp tóe ra lửa hoa, lại vẫn cứ tại chỗ chạy.

“A a a a a ——”

Tiếng hét lại cao thêm một tầng, đối với lời Chu Hoài Hạ nói mắt điếc tai ngơ.

Nữ sinh quay đầu lại, phát hiện trong bóng đêm đôi mắt đỏ kia đã biến mất, bước chân mới từ từ chậm lại, còn không đợi mình thả lỏng , bên tai lại vang lên tiếng người thở dốc, mang theo làn gió nóng có mùi tanh.

“Hổn hển! Hổn hển!”

Nữ sinh cứng đờ mà chuyển hướng cổ sang bên phải, bỗng nhiên hai mắt trợn to, tràn ngập kinh sợ mà nhìn về hướng Chu Hoài Hạ đứng.

Chu Hoài Hạ đầu tiên là kinh ngạc, theo sau quay đầu nhìn về phía đằng sau.

Quả nhiên, sau lưng nàng xuất hiện một con heo trắng khổng lồ như hòn núi nhỏ, nó đang lườm đôi mắt đỏ, răng nanh động đậy, nước miếng tràn ra chảy xuống.

Còn không đợi Chu Hoài Hạ tránh ra, con heo trắng kia đã ình ịch chạy vọt tới, lập tức xuyên qua thân thể của nàng, nhào về phía nữ sinh.

“A!”

Nữ sinh chỉ kịp kêu lên tiếng một tiếng ngắn ngủi, liền bị con heo trắng như ngọn núi kia đâm bay ra ngoài, ngã xuống đất, nháy mắt phát ra tiếng “Răng rắc”, vặn thành một độ cung không thể tưởng tượng nổi. 

Con heo trắng không có như vậy mà dừng lại, nó đuổi theo, đạp lên tứ chi đã cứng đờ, không thể nhúc nhích nữ sinh, đầu tiên là dùng cái mũi động cánh tay nàng, lại há mồm dùng sức gặm cắn.

“Chi lạc! Ca băng!”

Trong bóng đêm, âm thanh gặm nhấm, nuốt huyết nhục vang lên rõ ràng. Chu Hoài Hạ nhìn nữ sinh quỳ rạp trên mặt bị gặp cắn đến sắp không còn, cũng không tiến lên giúp đỡ, thậm chí còn ngáp một cái.

Đợi một lúc, xung quanh vẫn không có biến hóa gì, Chu Hoài Hạ đến gần ngồi xổm xuống, nhìn nữ sinh sánh mắt đã dần tan rã, lẩm bẩm: “Bị cắn thành như vậy đều không tỉnh?”

Nữ sinh mắt điếc tai ngơ, trong mắt thậm chí còn không có hình bóng của Chu Hoài Hạ. Nàng căn bản nhìn không thấy Chu Hoài Hạ.

Thẳng đến khi, cánh tay sắp bị ăn đến mức không còn gì, nữ sinh vốn còn thở thoi thóp, đột nhiên hai mắt trừng lớn, vặn vẹo đầu khôi phục như ban đầu, canh tay bị ăn luôn nửa mọc dài ra, chống tay trên mặt đất nhanh chóng bò dậy, hoảng loạn mà hô: “Xong rồi xong rồi, báo cáo số liệu buổi chiều nay điền sai mất rồi.”

Khi nữ sinh nói ra câu này, con heo trắng vốn còn nhấm nuốt chợt cứng lại, xung quanh âm thanh nháy mắt biến mất, như là đột nhiên tiến vào vùng chân không, tiếp theo con đường nhỏ cùng hai bên ruộng tan rã biến mất, nhanh chóng tràn đến con heo trắng, cuối cùng lúc nữ sinh đứng lên thì chính mình cũng tan rã.

Thân thể Chu Hoài Hạ đứng bên cạnh cũng đồng thời tiêu tán.

……

Rạng sáng 3:58.

Chu Hoài Hạ bỗng chốc mở to mắt, trong bóng tối nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu, không tiếng động phun ra một hơi: “Khai giảng mới hơn có nửa tháng, mấy loại giấc mơ lung tung rối loạn thế này ngày càng nhiều, cũng có thể do ở kí túc xá có nhiều người, chỉ cách một lớp tường mỏng, trên dưới trái phải trước sau nằm đều có người.

Nàng cưỡng bách chính mình lần nữa nhắm mắt lại, có thể ngủ thêm một lúc là được một lúc.

Buổi sáng 6:30, phòng 407.

Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Lữ Cẩn nhanh chóng rời giường. Chu Hoài Hạ ôm chăn lăn lộn hai vòng, tóc trên đầu trở lên lộn xộn mới chậm rì dậy, ngồi đơ người một lúc, lúc này mới từ trên gường đi xuống.

Lữ Cẩn vừa vặn rửa mặt xong, nhường chỗ cho nàng vào.

Khai giảng nửa tháng, loại đi mười ngày quân sự, hai người quen nhau thời gian không dài, nhưng cũng cũng đủ chậm rãi hiểu biết cách đối phương làm việc và nghỉ ngơi.

Lữ Cẩn lắc lắc bình giữ ấm, thuận tiện đánh bộ Thái Cực, thể hiện rõ mười phần tác phong dưỡng sinh.

Chu Hoài Hạ lại không nhiều chuyện như vậy phải làm, khó khắn mà rửa mặt xong, đeo lên cặp sách liền đi ra ngoài.

Buổi sáng 7:00, hai người từ phòng ngủ một trước một sau ra ngoài. Lữ Cẩn đi sớm chiếm hàng đầu tiên, Chu Hoài Hạ đi sớm chiếm hàng cuối cùng.

Chờ Lữ Cẩn khóa lại cửa, quay đầu lại phát hiện Chu Hoài Hạ vẫn còn chưa đi xa, bạn cùng phòng này của cô đi đường quá chậm, giống rùa đen.

“Lại đến nhà ăn số hai?” Lữ Cẩn vài bước đuổi kịp Chu Hoài Hạ, sóng vai liền thuận miệng hỏi.

“Ừm.” Chu Hoài Hạ cảm thấy nhà ăn số hai rất tốt, ăn xong ra cửa thẳng là có thể đến viện tâm lý học luôn.

Lữ Cẩn: “Nhà ăn số một là ổn nhất, cậu có cơ hội có thể đi thử xem.”

Chu Hoài Hạ kỳ quái: “Cậu rất có hiểu biết đối với nhà ăn trong trường?”

Lữ Cẩn thuộc về học sinh tốt, tuy sau khai giảng không đến khoảng một tháng, nhưng Chu Hoài Hạ đã biết cô thích ngâm mình ở thư viện, không giống như là người sẽ trong thời gian ngắn sẽ chạy khắp nơi tìm hiểu về nhà ăn. 

Lữ Cẩn cùng Chu Hoài Hạ song song đi xuống lầu, giải thích nói: “Mẹ tớ là giảng viên lâm sàng, tớ xem như từ nhỏ đã lớn lên ở đây, luôn ăn ở nhà ăn trường, toàn bộ trong trường tớ đều quen thuộc.”

Chu Hoài Hạ bừng tỉnh gật đầu: “Y học thế gia a.”

Lúc này, hành lang lầu hai có người vội vã chạy tới, cầu thang chỗ ngoặt không tính quá rộng, nữ sinh kia vẫn không dừng lại, Lữ Cẩn không kịp nghiêng người tránh, hai người va vào nhau.

“Ngại quá, phiền toái nhường một chút, xin lỗi, cảm ơn.” Nữ sinh đôi tay ôm một chồng giấy, phía trên còn có tệp tài liệu, nữ sinh liên tục xin lỗi, nhưng nhìn cũng không nhìn bên cạnh, bước chân không ngừng, lao xuống dưới cầu thang.

Lữ Cẩn đứng ở phía sau nhíu mày nói: “Mới buổi sáng mà đã gấp cái gì?”

Chu Hoài Hạ nhìn thân ảnh đang vội vàng chạy đi, ánh mắt dịch hướng lên đầu tròn của nữ sinh: “Nàng vội vã đi sửa số liệu.”

Lữ Cẩn xem nàng: “Cậu quen biết?”

“Không quen biết.” Chu Hoài Hạ chậm rì rì nói, “Gặp qua trong mơ.”

Lữ Cẩn trầm mặcchớp mắt một cái, đẩy đẩy mắt kính, sau đó cười: “Cậu rất hài hước.”

--------------------

Chu Hoài Hạ: Lời nói thật, như thế nào lại không có ai tin?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play