Lư Mễ cảm thấy có đôi lúc tính nết của mình thật khốn nạn, nóng giận đuổi người ta đi mà không giữ lại chút thể diện nào cho họ. Nhưng trong lòng cô đang kìm nén một ngọn lửa, cô không thể làm gì Dịch Vãn Thu nên đành phải để nó cháy lan sang Đồ Minh. Nếu không xả được cơn tức này thì cô sẽ không thấy thoải mái.
Cô thức đến sáng hôm sau, trong nhà vắng vẻ, rõ ràng chỉ thiếu một người mà cứ như cả nhà đã bị dọn đi hết.
Ngồi bên bàn ăn cắn một miếng bánh mì, cô nghe bên ngoài có tiếng trẻ con đang cười đùa, cô bước tới cửa sổ, nhìn thấy Đồ Minh ngồi dưới ghế nói chuyện với mấy đứa trẻ. Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nhà cô, Lư Mễ rụt đầu lại, vẫn chưa nguôi giận. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Đồ Minh ở dưới thì tâm trạng của cô cũng đã tốt hơn đôi chút rồi.
[Anh làm gì vậy? Nhìn em à?] Lư Mễ hỏi anh.
[Không được lái mô tô.] Đồ Minh nói: [Em có thể tức giận, có thể không nói chuyện với anh. Nhưng chuyện em đã hứa thì em không thể nuốt lời, em còn đi mô tô một mình nữa là anh giận đấy.]
[Ai mượn anh xen vào. Anh chỉ quản thúc em được thôi, anh thử quản người khác xem!] Lư Mễ ấm ức: [Anh chỉ thích chọn mấy người nhu nhược để anh muốn uốn nắn thế nào cũng được, anh đang kiểm soát em, thấy em dễ bắt nạt chứ gì.]
[Em nói cho anh biết, em thích ai thì em sẽ kiểm soát người đó, sau này em sẽ không để cho anh thao túng em nữa đâu!]
Đồ Minh biết Lư Mễ thấy tủi thân, nhưng anh cũng không thể nổi giận với Dịch Vãn Thu. Vấn đề không thể giải quyết trong một ngày, anh cần thời gian.
Lư Mễ thấy Đồ Minh im lặng, cô mở cửa sổ quát: “Anh lăn đi! Em mặc kệ anh rồi!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT