Khi Tiểu Sơ và Tiểu Nhất chưa đầy hai tuổi, lần đầu tiên chúng tỏ ra hứng thú với thứ gì đó bọc trong lòng mẹ – chính là thứ phát ra âm thanh the thé kia.
Chúng ôm lấy chân mẹ đòi mẹ lấy ra xem, đó rốt cuộc là món đồ gì vậy?
“Có gì đáng xem chứ? Mấy đứa chẳng hiểu được đâu.” Lư Mễ ngồi xuống, lấy cái bình hồ lô nhỏ từ túi áo khoác ra. Cái bình này đã được cô giữ nhiều năm, màu sắc đã thay đổi, giờ mang màu đỏ phơn phớt, trông rất đẹp. Cô mở nắp bình ra, một lúc sau, có một con dế chậm chạp thò đầu ra ngó nghiêng.
“Thấy chưa? Đây là thứ mẹ các con chơi từ nhỏ đấy. Có khi đến đời các con thì chẳng còn ai thích chơi nữa. Mấy đứa trẻ thời nay chỉ mê điện thoại, máy tính, iPad thôi. Nhưng mấy thứ này thì nói như nào đây ta? Nó là linh hồn tuổi thơ của mẹ các con.” Lư Mễ kể một hồi, thấy hai đứa nhỏ chớp mắt hứng thú, cô lại nói: “Cái này gọi là con dế!”
“Mẹ của hai đứa từ nhỏ đã luôn mang theo dế. Mang thứ này trên người chỉ cần nghe nó gáy là thấy vui rồi!” Lư Mễ hào hứng giảng giải về con dế, sau đó cất cái bình hồ lô trở lại túi áo.
“Hay là mình mua cho mỗi đứa một con đi?” Lư Mễ quay sang hỏi Đồ Minh.
“Không sợ nuôi chết à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play