Lư Mễ nói xong rồi cười ha hả, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đồ Minh thì cười đến nỗi phát ra tiếng như tiếng gà cục tác. Tiếng cục tác này chẳng có gì ghê gớm, nhưng cũng khiến Đồ Minh không nhịn được mà cười phá lên với cô.
Cười chán rồi, Đồ Minh kéo Lư Mễ vào lòng.
Anh bỗng trở nên nghiêm túc: “Quý cô Lư Mễ à, chúc mừng sinh nhật ba mươi tuổi nhé. Anh hy vọng năm em bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, thậm chí khi em tròn một trăm tuổi, anh vẫn có thể tự tay nấu cho em một bàn đồ ăn em thích, tự tay làm cho em một cái bánh kem.”
Lư Mễ gật đầu: “Được thôi, món nào dở ẹt em cũng nói là ngon, bánh có xấu đau xấu đớn thì em cũng nói là đẹp. Có tặng túi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh sắp kế thừa hết bí kíp nấu ăn của ba em rồi.”
“Tóm lại, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Lư Mễ cũng rất biết ơn ba mẹ mình. Hôm ấy cô đã nói đến mức đó rồi, cả người ngốc cũng đoán ra được ý của cô, nhưng ba mẹ cô không nói gì, vẫn cư xử như bình thường với Đồ Minh. Bà nội cô có câu, người nhà họ Lư không bao giờ vạch trần khuyết điểm của người khác ngay trước mặt. Làm người ai mà chẳng có khó khăn, phải biết thông cảm cho nhau một chút, học cách chấp nhận và vượt qua nó thôi. Đó là sự khôn ngoan được đúc kết từ thế hệ ăn cơm với nước tương.
Cũng trong ngày hôm ấy, Lư Mễ nhận được một tin nhắn: [Gửi Lư Mễ của em, em mãi mãi yêu chị – Đào Đào.]
Thượng Chi Đào đã sống lại rồi.
Lư Mễ cảm thấy mọi thứ đều viên mãn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT