“Chị đối xử với bạn bè rất tốt, chưa từng nói lời nào làm tổn thương họ, luôn đặt bạn bè ở trong tim. Nhưng tình yêu và tình bạn không giống nhau, đôi khi trong tình yêu người ta sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo, hầu như ai cũng vậy. Em không đồng ý chỉ vì một câu nói hôm nay mà chị lại chối bỏ toàn bộ cách làm người của mình. Em sẽ đau lòng lắm.”
“Lư Mễ mà em thương là một người cực kỳ tốt, chỉ có điều trong tình yêu thì phải có góc cạnh, có lớp vỏ đầy gai. Chắc bởi vì chị không phải là người đầu tiên mà em thấy yêu theo cách này, cho nên em có thể hiểu được.”
“Dù thế nào đi nữa, với tư cách là bạn của chị, em rất thương chị. Tôn Vũ, Trương Hiểu đều thương chị, chị Lư Tình cũng thương chị. À đúng rồi, Đường Ngũ Nghĩa cũng thương chị.” Thượng Chi Đào chỉ thiếu mỗi cái ôm nữa thôi. Một Lư Mễ khóc như hoa lê dính hạt mưa, có lẽ cả đời này cũng sẽ chẳng được vài lần như vậy.
Lư Mễ không biết tại sao mình lại buồn đến thế, cô nghĩ chắc là bởi vì mình đã nói một câu làm tổn thương sâu sắc đến người khác. Cô muốn xin lỗi Đồ Minh, không muốn chờ đến ngày mai. Sau khi cúp máy, cô mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Cô là vậy, muốn làm gì thì phải làm ngay, không chờ đến mai được.
Đều là những con người bình thường trong cõi phàm trần, khó mà gặp phải chuyện long trời lở đất gì, cùng lắm thì cũng chỉ là mấy mối tình nhỏ nhặt, không cần nói cho người ngoài biết. Nhưng chính những mối tình nhỏ nhặt đó lại làm người ta mệt mỏi, ai cũng muốn giữ vững cái tôi trong tình yêu, thể hiện sự sắc sảo rõ ràng, chỉ thẳng lưng chứ không chịu cúi đầu. Để rồi đến cuối cùng, thiện ý một câu ấm ba đông, lời độc lạnh người sáu tháng ròng.
Ánh mắt sắc lạnh của Đồ Minh bỗng nhiên khiến cô thấy đau lòng. Cô vốn không nghĩ nhiều, chỉ muốn làm gì đó để bản thân dễ chịu, Lư Mễ gần như chưa bao giờ tự kiểm điểm lại mình, hiếm khi giống như lúc này, cô cảm thấy hôm nay mình đã nói sai rồi.
Nhiều người đã về quê ăn Tết, đường phố ít xe cộ, cô lái xe nhanh, cô độc trên con đường giữa đêm khuya. Chưa đến nửa tiếng đã đến cổng khu nhà ở Di Hòa Viên của anh. Cô gọi cho anh nhưng anh không nghe máy. Cô gọi lại, anh vẫn không nghe.
Lư Mễ suy nghĩ một lát rồi gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Em đang ở cổng khu nhà anh, em muốn gặp anh để nói xin lỗi. Em không cố ý nói câu đó, con người em đôi khi rất khốn nạn, đầu óc nóng lên thì cái gì cũng nói ra được. Em không có nghĩ như vậy, thật mà.” Nói đến đây, giọng cô lại nghẹn ngào: “Anh đừng so đo với em, cứ coi như anh bị mù mới bỏ ra vài ngày đi hẹn hò với người tệ hại như em. Anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người hợp với mình. Em xin lỗi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT