Đồ Minh thấy Lư Mễ rất buồn cười, đối với một người mà lại hoàn toàn dựa vào cảm hứng nhất thời, nói đổi là đổi được ngay, thái độ trong chuyện tình cảm phải nói là đểu vô cùng. Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh, nên anh không nói gì thêm nữa.
Ăn hết miếng bún cuối cùng, anh đứng dậy tính tiền, chỉ chỉ Lư Mễ: “Tính phần của cô ấy luôn nhé.”
“Đừng đừng đừng.” Lư Mễ phất tay: “Không cần thế đâu, bây giờ mấy cặp đôi yêu nhau còn cưa tiền mà, huống chi chúng ta cũng không thân thiết gì mấy.” Lúc Lư Mễ chọc tức người ta thì không hề nương tay, thái độ muốn làm Đồ Minh tức chết, cứ thỉnh thoảng thì lại phóng ra một con dao nhỏ.
Lúc tính tiền cô mua một chai Coca lạnh, vặn nắp uống ừng ực, uống xong còn thoải mái ợ một cái, thái độ như muốn nói: Tôi thích uống đấy, liên quan rắm gì đến anh.
Đồ Minh nhìn cô hơn thua với anh, nghĩ thầm sáng sớm mà ăn cay rồi uống lạnh, đúng là đồ đần.
May mà Lư Mễ có một cái cái dạ dày sắt, thỉnh thoảng ăn uống như thế một hai lần cũng không sao. Hai người một trước một sau đi đến phim trường, không ai nói chuyện với ai.
Lư Mễ vẫn còn giận, trong lòng bực bội nghĩ, Ông Đồ già này cứ chờ đấy! Cô mang tâm thế của một đứa trẻ, càng bị Đồ Minh từ chối thì cô càng muốn đấu với anh, chẳng buồn suy nghĩ tại sao mình lại phải đối đầu với Đồ Minh như vậy.
Đồ Minh nghĩ mình đã giải thích lý lẽ rõ ràng với Lư Mễ rồi, cũng chắc chắn rằng cô biết điều và biết khi nào nên rút lui. Nhưng lần sau gặp lại Lư Mễ, cô vẫn như cũ, không hề thấy xấu hổ về cái hôn đó. Khi nhìn anh vẫn trực tiếp như vậy, vẫn còn tấn công rất mạnh mẽ.
Cô không thấy xấu hổ, nhưng Đồ Minh thì có.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT