Diêu Lộ An cười: “Đồ Minh cho cô uống thuốc lú rồi hả?”
“Làm gì có. Tôi mà chịu há mồm cho anh ta đổ thuốc lú vào sao? Tôi có bị ngu đâu.” Lư Mễ bước tới mô tô: “Đi, chạy lên đỉnh núi chơi.”
Lần này xuất phát Lư Tình yên tĩnh hơn lúc nãy, chỉ cần Diêu Lộ An không tăng tốc ở khúc ngoặt thì cô sẽ không thét nữa. Diêu Lộ An tưởng cô bị hù đơ người rồi nên nhìn cô qua gương chiếu hậu, đúng lúc thấy Lư Tình nghiêng đầu ngắm phong cảnh, mái tóc lộ ra ngoài mũ bảo hiểm bị gió làm rối tung. Thậm chí có cảm giác như tranh sơn dầu. Diêu Lộ An cảm thấy người chị này của Lư Mễ và Lư Mễ cứ như là hai người qua đường vậy, hai chị em, một người thì ồn ào thấy sợ, một người thì tĩnh lặng ngu ngơ.
Diêu Lộ An chợt muốn đùa dai, đột ngột tăng tốc, Lư Tình hét lên vội vàng ôm eo anh, mặt kề sát trên lưng anh. Tuy Diêu Lộ An trông thì gầy nhưng hoàn toàn có thể chắn gió cho Lư Tình. Bỗng dưng mắt Lư Tình hơi cay, cô cúi đầu, mũ bảo hiểm chống phía sau lưng Diêu Lộ An, khóc.
Lúc Lư Tình ly hôn, ba Lư Quốc Phú tức giận đổ bệnh một thời gian. Trước lúc kết hôn nhà họ Lư cũng không đồng ý lắm, nhưng Lư Tình khư khư cố chấp lấy tên kia. Kết hôn năm đầu tiên, cô theo cả nhà chồng chuyển đến nơi khác ăn tết, bởi vì nhớ nhà mà đêm 30 gọi điện thoại khóc với ba mẹ.
Cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng gì đi nữa, cuối cùng vẫn phải buông bỏ.
Có lúc Lư Tình ước ao mình được như Lư Mễ, cô chỉ tiếc mình không thể giống như Lư Mễ, đánh chửi Tiền Hiểu Bân một trận, đá anh ta văng vào cống để anh ta thối đến chết, nhưng cô không làm được. Cô chỉ biết cố nén nước mắt nói: Tôi muốn ly hôn.
Chuyện mà cô không làm được, người nhà họ Lư muốn làm thay cô, nhưng bị cô ngăn cản.
Cứ như vậy đi, chịu thiệt một chút để nhanh chóng kết thúc, rất tốt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play