“Tôi không đi.” Lưu Hướng Tiền đột nhiên nói ra.
Tinh thần của hắn bây giờ đều tập trung lên dáng người đẫy đà của Chu quả phụ, đối với dáng người gầy khô quắt như bà lão của Trương Quế Lan thì nửa con mắt cũng chướng rồi.
Hơn nữa, Trương Quế Lan nhiều tiền cũng không nhất định phải lưu trên người cô ta.
“Cô ta còn hai đứa con trai ở chỗ này đấy, ăn cơm đến trường không cần dùng tiền sao? Tương lai cưới vợ không cần dùng tiền sao? Nói cô ta đưa một ít tiền đã kiếm được trước! Bằng không sẽ đem hai đứa con trai về chỗ cô ta.” Lưu Hướng Tiền nói. Cái giọng điệu kia giống như Lưu Đại Vĩ, Lưu Tiểu Vĩ không phải là con hắn vậy.
Bà Lưu thế nhưng lại vỗ đùi: “Chủ ý này tốt!”
“Ai” Lưu Thông thở dài, xem ra cái gì cũng không ngăn cản được cha hắn không đứng đắn rồi.
Ngày hôm sau, nhà họ Lưu trừ ông Lưu không đi, còn lại đều đến thôn. Ông Lưu là loại người mặc kệ mọi sự, ông ta chỉ cần mỗi ngày có cơm trên bàn ăn, ngủ ngon giấc, còn lại đều mặc kệ.
“Bà nội, cháu không muốn đi tìm mẹ.” Trên đường, Lưu Đại Vĩ vẫn còn dãy dụa. Nó không muốn quay trở về nông thôn.
“Câm miệng! Không được khóc!” Lưu Hướng Tiền quát lớn. Giữ hay không giữ hai đứa trẻ này, phải chờ tình huống lát nữa mới biết.
Trương Quế Lan nếu có thể kiếm được tiền, hai đứa trẻ này bọn hắn mang về, lại nói Trương Quế Lan hàng tháng giao tiền. Nếu Trương Quế Lan không kiếm được tiền, hai đứa trẻ này liền ném cho cô ta, để cho chính cô ta nuôi đi.
Nhà bọn hắn muốn thêm người mới, là 4 miệng ăn đấy, cũng không thừa cơm nuôi người rảnh rỗi.
…….
Trương Quế Lan ngày hôm qua bị doạ, nên hôm nay không đi chợ sáng.
Hoa Chiêu cũng không đi lên núi hái nấm, cô đoán được Lưu Thông sẽ không từ bỏ ý đồ. Còn muốn tới tìm phiền toái.
Tính toán chuyến xe lửa đầu tiên đã đến, người nhà họ Lưu quả nhiên đến rồi.
“Thật đúng là đến rồi!”
“Có mùi không biết xấu hổ đấy!”
“Cháu nói, thím Quế Lan, lúc trước thím tìm được gia đình kiểu gì vậy?”
Hoa Chiêu nghĩ đến đối phương khả năng người đông thế mạnh, cô cũng sớm chuẩn bị, đem mấy người phụ nữ quan hệ tốt với cô trong thôn đều mời tới.
Cô cũng người đông thế mạnh!
Hiện tại mười mấy người phụ nữ cơ bắp, tài giỏi đang ngồi trong sân ăn trái cây, cắn hạt dưa, nói chuyện việc nhà, thật náo nhiệt.
Trương Quế Lan không có lên tiếng, thím Mã nói: “Người kia không phải cô ấy tìm. Còn không phải người nhà mẹ tìm hay sao? Chuyện ban đầu cô không biết, lúc đó cô còn chưa gả đến.”
Bà vẻ mặt thổn thức nói: “Lúc trước Quế Lan không đồng ý, là mẹ cô ấy gào thét bức gả đấy, nói bà ấy đã thu lễ hỏi để cho em trai cô ấy cưới vợ, không trả được, nếu cô ấy không lấy chồng, bà ấy sẽ đi nhảy song tự vẫn.”
Trương Quế Lan lúc này mới bị các anh em túm đi nha.
Vốn bọn hắn còn muốn giúp Trương Quế Lan “giữ gìn” một ít gia sản của cô cùng Hoa Phong, là Trương Quế Lan sống c.h.ế.t không đồng ý, đem tiền cho một nhà Hoa Sơn, nhờ bọn hắn chiếu cố Hoa Chiêu.
Vốn cô là muốn đem Hoa Chiêu cho Trương gia chăm sóc, nhưng là nhà họ không đồng ý. Nói cái gì mà hộ khẩu cùng họ hàng đều ở đây, thôn bọn họ không nhận đấy.
Trương Quế Lan không có biện pháp, biết rõ thanh danh nhà Hoa Sơn không tốt, cũng chỉ có thể đem đứa nhỏ cho bọn họ.
“Có chuyện như vậy à.”
Tất cả mọi người đồng tình mà nhìn Trương Quế Lan, có cha mẹ như vậy, thất sự là xui tám đời rồi.
“Cái bà Trương kia gần đây sao không thấy tới?” Mọi người hai mắt nhìn chằm chằm người nhà họ Lưu đang đi tới, trong miệng vừa nói chuyện vừa gặm hạt dưa.
“Đoán chừng là nghe ngóng được tin tức bên này ở đâu rồi, thấy thôn chúng ta gần đây không ổn, nên không dám tới rồi.” Thím Mã nói.
Không khí trong thôn dạo gần đây đặc biệt tế nhị, dường như chỉ cần một chút là có thể nổ tung. Giá đỗ kia ủ thế nào cũng không quá 10 cân, nên có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một ngày 2 đồng? Hơn nữa cộng với số lần thất bại, bình quân một ngày 1 đồng.
Cái này nếu là hồi trước thì bọn họ có thể vui c.h.ế.t rồi, những đã trải qua những lúc một ngày được 10 đồng, nên 1 đồng tiền chính là quá ít, quá ít.
Tâm tình toàn bộ người trong thôn đều không tốt.
Hôm qua Lưu Thông đến đúng lúc trở thành nơi trút giận của mọi người.
Hôm nay còn dẫn theo nhiều người đến để họ trút giận.
Mười mấy người phụ nữ xoa tay, chuẩn bị làm lớn một hồi. Người đến chính là một bà lão, một lao động cường tráng, một bệnh nhân. Đều không lọt vào mắt các bà.
Ồ? Sao còn mang theo hai đứa trẻ?
Trương Quế Lan cũng nhìn thấy, lập tức khẩn trương mà đứng lên: “Đại Vĩ Tiểu Vĩ sao lại tới? Bọn hắn bọn hắn…”
“Nhà họ Lưu muốn đưa chúng trở về.” Hoa Chiêu lập tức nói: “Hoặc là muốn dùng chúng để uy h.i.ế.p mẹ đòi tiền.”
Chiêu nắm đứa trẻ để áp chế người mẹ, cô đã gặp nhiều.
“Phi! Thật sự không phải người!” Mọi người đều nổi giận.
Đều là phụ nữ, đều đã làm mẹ, không chịu được nhất là cái này.
“Có nhà mẹ đẻ như vậy, lại có nhà chồng như vậy, thời gian qua sống như thế nào vậy” Một giọng nói nho nhỏ vang lên theo sát cuộc trò chuyện, nhìn Trương Quế Lan với ánh mắt đồng tình.
Thời gian này quả thực bức c.h.ế.t người ta rồi.
Trương Quế Lan nhìn Đại Vĩ Tiểu Vĩ, gấp đến muốn khóc.
“Sợ cái gì!” Thím Mã lớn tiếng nói: “Cô có Hoa Chiêu đây rồi, con gái lớn của cô rất lợi hại, sẽ không để cho cô bị người khác sỉ nhục.”
Một nhà Hoa Sơn còn bị Hoa Chiêu thu thập, nhà họ Lưu cái gia đình bạo ngược này, ở trong huyện thành căn bản không có năng lực gì, thu thập cũng rất đơn giản.
“Đúng đấy, mẹ đừng sợ, có con đây.” Hoa Chiêu nói.
“Ai!” Trương Quế Lan nhìn biểu cảm bình tĩnh của Hoa Chiêu, trong nội tâm cũng ổn định lại.
Đại Cần, Tiểu Cần giống như cái đuôi nhỏ, một trái một phải mà đứng sau lưng Hoa Chiêu, nghe thế lại đứng trước mặt Hoa Chiêu đụng đụng.
Hai cô bé cũng phát hiện, mình có chị gái, không có gì phải sợ. Chị gái hôm qua một tát đem anh cả đánh ngã! Quả thực là tiên nữ.
Hoa Chiêu quay đầu nhìn hai cô gái nhỏ, cười cười: “Về sau không được phép bắt nạt người khác, nhưng nếu ai bắt nạt các em, thì phải đánh trở lại! Nếu không được, trở về nói với chị, chị giúp các em đánh lại!”
“Dạ” Hai đứa bé liên tục gật đầu. Cuối cùng cũng tìm được sự ấm áp của tình chị em, các cô cũng có chị gái làm chỗ dựa rồi.
Tất cả mọi người cùng nhìn ba chị em một cách hiền lành.
Hoa Chiêu đúng là cô gái tốt, Trương Quế Lan đối với con bé như vậy, mặc dù là hiểu lầm, nhưng rốt cuộc là hơn 10 năm không gặp, con bé vẫn hiếu thuận, rất nhanh tiếp nhận cô ấy cùng mấy đứa con của chồng khác, xem như em gái ruột mà đối xử, người bình thường cũng không có lòng dạ như vậy.
Quá khứ ai nói Hoa Chiêu gấu vậy hả?
Ah đều là một nhà Hoa Sơn! Đặc biệt là Hoa Tiểu Ngọc! Lời đồn đều từ trong miệng bọn họ truyền tới đấy.
….
Người nhà họ Lưu rốt cuộc cũng đi tới trước mắt.
Bà Lưu dò xét cái sân một vòng, bọn họ là người trong huyện cũng không tưởng tượng được cái sân lớn như vậy, trồng đồ ăn đủ cho bọn họ ăn một năm a? Bọn họ không ăn, cầm đi bán, cũng được mấy trăm đồng, thật tốt.
Bà Lưu nhìn trong sân nhà Trương Quế Lan, cũng không sợ ánh mắt không tốt của mấy người phụ nữ bên trong, chính mình đẩy cửa nghênh ngang đi vào.
Cô ta là vợ con bà, đến gặp con dâu, bọn họ có thể đánh bà sao?
“Đi một đường, mệt c.h.ế.t đi được, lấy cho tôi một chén nước.” Bà Lưu hướng tới Trương Quế Lan đứng trước mặt, phân phó nói.
Tầm mắt của bà nhìn chằm chằm vào mặt bàn bên cạnh đầy vỏ dưa hấn, mùi vị kia thật là thơm a, bà ta năm nay một miếng dưa hấu cũng chưa ăn đây này.
“Đi cắt cho tôi một trái dưa hấu.” Nói xong còn hung hang liếc một vòng bên bàn mấy người phụ nữ kia, cả đám bọn họ ăn một quả dưa hấu, vài mao tiền đấy.
Trương Quế Lan quay người đi rót nước.
Hoa Chiêu không ngăn cả, con dâu rót cho mẹ chồng cốc nước, việc nên làm.
Bà Lưu nhìn một vòng người trên bà, nói xoáy: “Các người không đưa cho mẹ con tôi mấy cái ghế để ngồi? Đây là nhà con dâu tôi, chúng tôi đã đi thật xa mới đến đây, sáng sớm đã phải đi tàu, đến cơm còn chưa ăn, lại đi xa như vậy, mệt c.h.ế.t đi được.”
Thím Mã cũng nói xoáy: “Khó mà làm được, đây tuy là nhà con dâu bà, nhưng mấy cái bàn cái ghế này đều là của nhà chúng tôi đấy, không thừa cho bà ngồi.”
Cái nhà mới của Trương Quế Lan, cái giường cái chiếu cũng không có, đừng nói đến bàn ghế ngồi. Ngược lại cũng đang nhờ người trong thôn làm một bộ mới, nhưng vẫn chưa xong.
Bà Lưu lập tức giận đến trừng mắt, đồ nhà người ta, bắt người ta nhường lại cũng không tốt.
Lưu Hướng Tiền trầm mặc đứng sau lưng bà ta.
Người trong thôn nói rất đúng, người nhà họ Lưu là một gia đình cực phẩm, đặc biệt Lưu Hướng Tiền, trong nhà đối với Trương Quế Lan lợi hại vô cùng, giống như hắn chính là trời, là thần, là chúa tể của cô vậy. Nhưng ra khỏi cửa, hắn cái gì cũng không phải. Người khác xem thường mẹ hắn, hắn cũng không biết phải cãi lại như thế nào.
Lưu Thông so với hắn ta còn mạnh hơn một chút, nhưng cũng là có lòng mà không đủ lực, hắn hiện tại toàn thân đều đau nhức, không dám trêu chọc những người phụ nữ đã có chồng này, ngày hôm qua hắn cũng đã linh giáo qua thủ đoạn của những người này, véo người rất đau. Toàn thân hắn bây giờ vẫn còn những vết xanh tím như hạt đậu đều là do họ cấu véo ra đấy.
Trương Quế Lan đưa một chén nước đi ra.
Bà Lưu uống một hơi hết sạch, đưa tay ném vỡ.
“BA~” Cái ly chia năm xẻ bảy.
“Vậy mà chỉ có một chén nước! Không nhìn thấy chồng cô cũng khát sao? Còn hai đứa con của cô nữa! Chúng ta không uống coi như xong, bọn chúng đi xa như vậy, cô không biết đau lòng sao? Có người làm mẹ như vậy đấy? Đến miếng nước cũng không để cho con mình uống! Lòng lang dạ sói đấy!”
Lưu Đại Vĩ cùng Lưu Tiểu Vĩ lập tức nhìn Trương Quế Lan tràn đầy oán khí.
Trương Quế Lan đứng ở đó không biết làm sao, gấp đến độ muốn khóc.
Mọi người giờ mới có thể lĩnh giáo sự lợi hại của bà già này, cao thủ châm ngòi ly gián.
“Bà đây chính là đã hiểu lầm!” Hoa Chiêu lên tiếng: “Trong nhà chỉ có một cái ly này, tự nhiên sẽ rót nước cho bà uống trước, sau đó mới đến con bà, cuối cùng mới có thể cho hai đứa con của bà ấy uống, bình thường không phải đều như vậy sao? Nhà của bà có cái gì ăn ngon uống tốt đều đưa cho bà trước, cuối cùng mới tới hai đứa trẻ, mà chính bà ấy căn bản không có phần?”
Người nhà họ Lưu đều sững sờ, con nhóc này sao lại biết? Trương Quế Lan nói?
Hoa Chiêu tiếp tục nói: “Muốn nói không đau lòng đứa trẻ, cũng là bà không đau lòng chúng! Bà vừa rồi sao không đem nước cho chúng uống trước? Bà bình thường cũng chỉ chia một ít thức ăn cho chúng nó? Ngược lại còn muốn trách cái gì? Bà cũng không đau lòng cho bọn chúng. Bà ấy thương con, đưa nước cho chúng uống trước, bà sẽ cho phép sao?”
Hoa Chiêu xuỳ~ cười một tiếng: “Thật sự là ác nhân cáo trạng trước.Còn diễn tốt một màn!”
Lưu Đại Vĩ cùng Lưu Tiểu Vĩ nhìn Hoa Chiêu, mờ mịt mà nháy mắt mấy cái, hình như đúng là như vậy…
Hoa Chiêu tiếp tục bổ sung: “Hiện tại bà đem chén nước duy nhất làm vỡ, còn muốn túm lấy bà ấy làm ầm ĩ, bà có từng nghĩ đến hai đứa bé vừa khát vừa mệt sao? Bọn họ không phải đợi bà làm loạn hết một giờ sau mới có thể uống nước sao?”
“Bà làm gì có nửa điểm đau lòng cho bọn chúng? Bà chính là muốn châm ngòi ly gián, tiện thể bắt nạt người khác mà thôi.”
Bà Lưu bị nghẹn đến không thở nổi.
Tất cả tâm tư trong lòng đều bị đoán đúng? Còn ở trước mặt mấy đứa nhỏ bị chỉ ra rõ ràng như vậy, về sau có thể làm gì bây giờ?
Bà ta quay đầu nhìn về phía Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt chúng nhìn bà không giống lúc trước, mang theo dò xét cùng hoài nghi.
Đứa trẻ 10 tuổi cùng 8 tuổi đã không còn nhỏ nữa, cũng bắt đầu hiểu chuyện rồi. Không xong!
“Mày là ai? Tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Chuyện nhà tao, mày thì biết cái gì! Còn ở đây xen vào chuyện nhà người khác.”
Hoa Chiêu giơ tay chỉ cái ly trên mặt đất: “Bà làm vỡ ly của tôi, 5 mao tiền một cái, bồi thường tiền.”
Bà Lưu đang khí thế bỗng dừng lại.
Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu nói với Trương Quế Lan: “Đừng đứng ở chỗ này không dám động, Còn không mau đi rót nước cho con trai? Bằng không người ta lại nói không đau lòng đứa nhỏ rồi. Đi nhanh nếu không bà ta sẽ đánh người, chửi người không cho đi đấy, hai đứa nhỏ vừa khát vừa mệt rồi, bà ta đau lòng ~”
Câu cuối âm dương quái khí, nghe rất mỉa mai.
Bà Lưu cũng rất phối hợp, vẻ mặt muốn cãi lại bị kìm nén. Đau lòng ở đâu? Rõ ràng là bị người ta nói trúng tim đen, không dám náo loạn.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ha ha ha~” Mấy người phụ nữ ngồi bên cạnh cười rộ lên. Mồm mép của Hoa Chiêu cũng thật là lợi hại. Câu chữ rõ ràng mà có thể đem người ta tức chết, không giống các bà, cần phải đào hết mười tám đời tổ tông nhà đối phương mới được.
Trương Quế Lan nhanh chóng đi lấy một gáo đựng nước, đưa tới, theo thói quen mà đưa cho Lưu Hướng Tiền. Ở Lưu giá chính là phân phối theo trình tự như vậy.
“Sao lại không đau lòng đứa trẻ như vậy!” Hoa Chiêu cao giọng nhắc nhở bà: “Tranh thủ đem nước cho hai đứa nhỏ, không nghe thấy mẹ chồng cứ đem câu đau lòng đứa nhỏ treo bên miệng sao? Bọn nhỏ muốn uống một ngụm nước, bà ta đã gấp đến độ đem ly đánh vỡ! Xem ra đau lòng đứa nhỏ nhiều lắm? Về sau cứ như vậy mà làm, có cái gì ngon đều đem cho đứa nhỏ trước, những người khác để sau”
Trương Quế Lan lập tức đưa nước cho hai đứa nhỏ.
“Cô dám.” Bà Lưu lập tức nổi giận.
Hai đứa nhỏ lập tức bị doạ đến run rẩy, sửng sốt không dám tiếp nhận bầu nước kia.
“Xem đi!” Hoa Chiêu cười đến châm chọc: “Chính là hư tình giả ý, châm ngòi ly gián! Rõ ràng chính mình không cho phép đứa nhỏ uống trước, còn oán trách người khác không đau lòng con mình. Việc này bà từng làm cũng không ít lần nhỉ?”
Lời nói thẳng thừng như vậy…Trong lòng Lưu Đại Vĩ cùng Lưu Tiểu Vĩ rốt cuộc cũng tỉnh ngộ. Trước đây,việc này đúng là xảy ra không ít, bọn họ cũng vì vậy mà ngày càng không thích mẹ mình. Thì ra là thế à…
Bà Lưu muốn tức điên lên: “Mày là ai? Ngồi trong nhà tao làm gì? Cút nhanh lên! Cút hết đi!”
Những người khác cũng nổi giận.
“Chỗ này là nhà của Trương Quế Lan, bà là mẹ chồng cũng không ở được! Cái nhà này chỉ có Trương Quế Lan đứng tên! Không liên quan gì đến bà!”
“Phi! Cô ta là con dâu của tôi, chúng ta chính là người một nhà, đồ của cô ta cũng là của chúng ta! Cái nhà này của cô ta cũng chính là của chúng ta!” Bà Lưu nói.
“Nếu là người một nhà, vậy nhà của các người ở huyện thành cũng là nhà của bà ấy rồi? Ngày nào đó bán đi, cũng sẽ chia cho bà ấy một phần?” Hoa Chiêu hỏi.
“Phi! Nằm mơ! Đó là nhà tổ của nhà họ Lưu chúng ta, cùng cô ta có quan hệ gì?” Bà Lưu chỉ vào mặt Hoa Chiêu mà mắng.
Mọi người thật sự nhìn không nổi nữa.
“Cái bà lão này thật không biết xấu hổ.”
“Đều là niên đại nào rồi, đến giờ vẫn còn giữ tư tưởng phong kiến, mọi thứ của con dâu đều thuộc về bà ta? Đây là bán mình cho nhà bà ta rồi hả?”
“Chúng ta đi tố cáo bà ta.”
Bà Lưu lập tức nhũn xuống.
Văn kiện tháng 7 năm 76, phong trào 10 năm chính thức kết thúc, đối với những người dân tầng dưới cùng mà nói, có qua 10 năm cũng giống nhau, dân chúng cũng có thể thu thập bà ta.
Mấy người phụ nữ trong thôn cảm thấy chủ ý này không tệ, càng nói càng hang hái, đã có người muốn đi tìm Triệu Lương Tài, trước tiên mấy người các bà đấu một trận với cái lão bà này.
Hoa Chiêu lại biết không dễ dàng như vậy, người ta cũng không phải người trong thôn, các cô theo lý là không thể xen vào. Cô cũng không muốn đấu tố bà ta, đến lúc đó mà bắt đầu loạn…đem cái bà lão này xảy ra chuyện gì không hay, cô còn phải chịu trách nhiệm.
Hoa Chiêu ngăn mọi người lại, nhìn bà Lưu khí thế đã không còn hung hang càn quấy nói: “Sớm thành thật như vậy không phải xong rồi sao, nói đi, hôm nay các người đến đây có chuyện gì?”
Cô nói xong ra hiệu cho Trương Quế Lan tiếp tục đưa nước cho hai đứa nhỏ, lần này bà Lưu không dám ngăn cản, hai đứa nhỏ lúc này mới dám nhận lấy, uống cạn bầu nước.