Ta tên Hoàn Hợp, là một quân kĩ thấp hèn, ta vốn là một thứ nữ của phủ Hầu gia, không được tôn trọng cũng không được yêu thương.
Tỷ tỷ ta là quý phi, tỷ ấy bị hạ độc, ai cũng nghi ngờ kẻ hạ độc là ta.
Dù ta có nói cỡ nào, vẫn bị phụ thân lôi ra đánh 30 trượng.
Tỷ tỷ hồi phục, tha lỗi cho ta, nhưng vụ việc quá lùm xùm, phụ thân xóa tên ta ra khỏi gia phả, từ đó ta thành phế dân.
Rồi ta bị đem đi vào quân doanh để thõa mãn nhu cầu của những tên đàn ông.
Bọn chúng như những con thú đói khát từ lâu, thèm khát nhìn ta với ánh mắt ghê tợn.
Khi lớp y phục cuối cùng chuẩn bị rơi xuống, ta nhìn về túp lều trang trọng hơn những túp lều còn lại.
Trong đau khổ, ta khẽ kêu lên.
" Cứu... Cứu với..."
Một cái tát vào mặt ta.
" Con khốn đã làm thứ thấp hèn rồi mà cũng có tư cách kêu cứu sao?!!!"
Một bên mặt ta đau rát, ta cảm nhận được dòng máu nóng hổi từ mũi.
Ta trần trụi nằm trên đống rơm, khi thứ ghê gớm đó chuẩn bị tiến vào, thì màn che lều đã mở, một người đàn ông bước ra.
Mắt ta tràn đầy ánh sáng.
Đẹp. Đẹp quá.
Nam nhân hình như trong độ tuổi thiếu niên, da trắng như tuyết mùa đông, môi mỏng hồng hào, đường tinh xảo ma mị nhưng lại lạnh lẽo như băng, tạo một khoảng cách với người ngoài, không ai dám đến gần.
Đặc biệt là mái tóc có màu trắng kì lạ.
Tóc trắng? Chẳng lẽ là thập tứ hoàng tử, đệ nhất mỹ nam trong lời đồn sao?
" Các ngươi đang làm gì vậy?"
Nhẹ quá, nhẹ tựa như mây, không có chút sát khí nào.
" Bạch... Bạch Vương."
Đám người tỏ vẻ sợ hãi, quên mất việc phải làm gì với ta, vội cúi người hành lễ.
" Tham kiến vương gia."
" Tham kiến vương gia."
Đằng sau Bạch Vương, còn có một nam nhân khác, người này tuấn tú và chững chạc hơn, vẻ mặt mang nét ngông cuồng, vội quan sát từng người, rồi dừng ngay ta đang trần trụi, người đó nhăn mặt, hét lớn:
" To gan!! Trước lều của bổn vương các ngươi làm gì vậy hả?!!!"
Một kẻ khác vội nói:" Bẩm vương gia, ả ta chỉ là quân kĩ, nên... Nên..."
" Nên các ngươi muốn thú tính hơn, làm ở ngay đây luôn sao?"
" Muốn làm cái giống gì đó thì cút ra khuất núi khuất rừng mà làm!!"
Sau đó, người ấy còn nói nhỏ thêm:" Thật bẩn mắt."
Ta vội dùng hai tay che thân lại, dù biết dù che thế nào, cũng không tránh khỏi lộ da thịt.
Ta... Muốn khóc đến nơi.
" A Lan, đừng quát nữa."
Giọng nói nhẹ nhàng đó phát ra.
Ta lần đầu tiên to gan lớn mật, nhìn vào đôi mắt màu xám bạc của ngài ấy.
Ánh mắt đó nhìn thấy thân thể trần trụi của ta, nhưng không động đậy chút nào.
Ngài ấy nhẹ bước đến, ta cảm thấy ngài ấy càng to lớn hơn.
Một tấm chăn mỏng rơi xuống người ta.
Ngài ấy... Đã che cho ta?
" Các ngươi mau đi luyện đao luyện kiếm đi, nữ nhân này ta giữ lại."
" Nhưng..."
" Thay vì làm mấy trò xằng bậy, thì luyện kiếm cho trận chiến ngày mai đi."
Nói rồi ngài ấy đi vào lều, người còn lại đứng kế Bạch Vương cười khẩy rồi ra lệnh:
" Phải đề cao cảnh giác, Bạch Vương chỉ đang lo sợ trong lúc các ngươi đang làm xằng bậy thì địch từ đâu ra bắn tên chết các ngươi thôi."
Rồi đi vào trong.
Ta sau đó được đưa đi tắm rửa, thay y phục mới, trang điểm thật đẹp. Trong lúc chuẩn bị cho ta, ta có hỏi vài điều.
Ta mới biết, Bạch Vương chỉ mới 15 tuổi, ta năm nay 18 tuổi, ngài ấy còn nhỏ tuổi hơn cả ta, nhưng thật ngưỡng mộ, mới 15 tuổi mà đã được làm tướng quân nắm quyền 30 vạn binh trong tay.
Còn người kế bên Bạch Vương, tên là Vinh Vương, là thập tam hoàng tử, hoàng huynh lớn hơn một tuổi với Bạch Vương, hai người tuổi xấp xỉ nhau, chơi thân và cùng lớn lên cùng nhau không toan tính.
Người ta thường nói một núi không thể có hai hổ, nhưng trong quân doanh này có hai vị thủ lĩnh.
Thật ngưỡng mộ tình huynh đệ của hai người.
Không giống như nhà ta, huynh đệ tỷ muội đấu đá lẫn nhau không khác gì chốn hoàng cung.
Sau đó, ta được đưa đến lều của vương gia, ta bước vào, đã thấy Bạch Vương đang đốt nến.
" T... Tiểu nữ tham kiến vương gia."
" Ừm, ngồi đi."
Ta hơi run, ngồi vào ghế.
Ta không thể suy nghĩ được vương gia sẽ làm gì với mình, đến khi nến đã chảy được một nửa, mọi thứ vẫn tĩnh lặng như vậy.
" Vương... Vương gia?"
" Sao?"
" Ngài... Ngài không làm gì sao?"
" Ngươi muốn ta làm gì?"
“...”