Ánh mắt của Thiết Hùng dán chặt vào quả cam trong tay anh, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Đã làm xong rồi à."
Trì Nghiêu: "Toán được bao nhiêu điểm?"
Thiết Hùng ngẩng đầu lên, tự hào nói: "Gấp đôi rồi, 32 điểm!"
Trì Nghiêu: "..."
Bị hai đứa nhóc nhìn chằm chằm, Trì Nghiêu coi như không thấy gì, vừa ăn cam vừa đi về.
Thiết Hùng quay đầu lại, định bảo Tiểu Lê đi xin lại quả cam, nhưng đối phương chỉ đứng đó gặm ngón tay.
Tiểu Lê: "Cam..."
Không trông cậy được vào bạn mình, Thiết Hùng quyết đoán chọn cách chơi lại bắn ná thay vì đuổi theo Trì Nghiêu.
Trì Nghiêu không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: "Nếu để tôi phát hiện ăn vụng nữa, bài tập sẽ gấp ba."
Thiết Hùng: "!!!"
Nó im lặng thu lại ná bắn, nhảy xuống ruộng bậc thang, kêu lên với giọng điệu trách móc Trì Nghiêu: "Con chỉ muốn giúp ông Kim kiểm tra xem cam đã chín chưa thôi mà!"
Nghĩ rằng đuổi theo có khi xin được một miếng, nhưng lại nghe thấy âm thanh lăn xuống đất từ phía sau.
Thiết Hùng quay đầu lại nhìn, trời ạ, Tiểu Lê lại lăn xuống từ ruộng bậc thang.
"Sao cậu không đi theo bậc thang?"
Tiểu Lê, mặt mày lấm lem, đứng dậy phủi bụi trên quần áo, thản nhiên đáp: "Cậu cũng đâu có đi theo bậc thang."
Thiết Hùng: "Nhưng tớ không bị ngã."
Tiểu Lê: "Không sao, cũng không đau."
Hai đứa nhóc sáu tuổi đang nghiêm túc dạy dỗ lẫn nhau.
Nghe tiếng Thiết Hùng lẩm bẩm phía sau, Trì Nghiêu khẽ cười.
Sau vài lần điều chỉnh khí hậu nhân tạo, hành tinh 0520 đã trở nên bốn mùa rõ rệt hơn, thích hợp để phát triển nông nghiệp và chăn nuôi.
Một năm sau phiên tòa của U Linh, mọi thứ cuối cùng cũng trở lại yên bình.
Vừa trở về con đường chính, một cậu bé của đoàn miêu miêu cầm cuốc chào anh và chỉ về phía bãi đáp tàu.
"Lão đại, nghe nói thiếu tướng Cảnh đến rồi, anh mau đi xem đi."
Trì Nghiêu khẽ gật đầu, tiếp tục bước về phía đó.
Là một quân đoàn đồn trú, Phi Long vốn không cần phải ở lại Bạch Kình Toạ quá lâu, nhưng vì các vấn đề còn sót lại từ trước quá nhiều, ngoài những lần xuất chinh, năm nay gần như không rời khỏi hệ sao này.
Trì Nghiêu quay đầu, nhìn về phía khu công nghiệp xa xa, nơi có một trang trại nuôi gà quy mô lớn.
Cũng có thể là vì đã nghiện nuôi gà.
Trên bức tường thấp bên đường, Hoa Sinh đang cùng Khoai Lang tuần tra lãnh thổ.
Trì Nghiêu đi qua, tiện tay bắt một con đi.
Hoa Sinh chỉ thấy trước mắt loáng lên một cái, anh trai đã biến mất.
Từ xa thấy chiến hạm của Phi Long ở bãi đáp, Trì Nghiêu không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
Những binh sĩ lần lượt xuống tàu chiến, một phần mặc thường phục sẽ đến trang trại gà, phần còn lại mặc quân phục sẽ đến căn cứ quân đội đồn trú của hành tinh 0520 để kiểm tra công việc.
Vì cần phát triển lâu dài, hành tinh này nhất định phải thu hút quân đội cùng với các cơ sở hạ tầng liên quan khác.
Thấy Trì Nghiêu ôm mèo đi tới, họ đồng loạt chào anh.
"Tôi không phải lãnh đạo của các cậu, không cần khách sáo như vậy."
Miệng nói vậy, nhưng thái độ của Trì Nghiêu lại rất thoải mái.
Kim Trạch bước tới: "Giờ cậu cũng là quân nhân chính quy của quân đội rồi đấy."
Trì Nghiêu cười: "Vậy cấp bậc của tôi không cao bằng anh, có phải gặp anh tôi cũng phải chào không?"
Kim Trạch vội vã xua tay, cười nói: "Tôi không dám, sợ là thượng tướng Lâm sẽ gọi tôi đi uống trà mất."
Lữ Mông mặc thường phục, lái xe bay tới, hạ cửa sổ xuống nói với Trì Nghiêu: "Lão đại của chúng tôi vẫn đang kiểm tra thiết bị trên chiến hạm, cậu nên lên đó đi, chắc phải mất một lúc nữa."
Trì Nghiêu gật đầu, vẫy tay chào họ.
"Lão Lệ bọn họ sớm đã chuẩn bị bữa tối rồi."
Lữ Mông mắt sáng lên: "Ăn gì thế?"
Trì Nghiêu mỉm cười: "Ăn gà."
Lữ Mông chửi thề một tiếng: "Lão già đó lại trộm gà của tôi!"
Nói xong, hắn đạp mạnh ga phóng đi.
Kim Trạch phía sau hét lớn: "Lão Lữ, mang tôi theo với!"
Trì Nghiêu bước qua đám đông, thấy họ đi từng nhóm nhỏ, vừa đi vừa trò chuyện, rất thoải mái, như thể đã trở về nhà.
Anh vuốt ve Khoai Lang trong lòng, bước lên chiến hạm.
Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, Cảnh Hi đều quen tự mình kiểm tra tình trạng chiến hạm, để đảm bảo không có rủi ro an toàn nào.
Cảnh Hi: "Hệ thống năng lượng thế nào rồi?"
Tiểu Hồng: 【Dung lượng năng lượng còn lại 75%, tỷ lệ tiêu hao bình thường, thiết bị hoạt động ổn định——】
Cảnh Hi: "Hệ thống động lực thì sao?"
Tiểu Hồng: 【Giá trị hao mòn thấp hơn 0.5, thiết bị hoạt động ổn định——】
Trì Nghiêu đứng ở cửa khoang, nhìn Cảnh Hi với vẻ mặt tập trung đi từ đầu đến cuối bàn điều khiển, lén chụp một tấm hình.
"Meo?"
Khoai Lang thấy ngón tay anh đang lướt trên màn hình, đưa móng vuốt ra cào.
Trong không gian rộng lớn, tiếng mèo kêu vang lên thật đột ngột.
Cảnh Hi quay đầu lại, thấy Trì Nghiêu đứng đó không biết bao lâu, đang nhìn cậu cười.
"Sao không gọi em?"
Cảnh Hi vừa kiểm tra xong, sải bước lớn đi về phía anh.
Trì Nghiêu: "Ngắm mỹ nhân làm việc, không biết thoải mái cỡ nào."
Cảnh Hi đón lấy con mèo trong tay anh, cùng đi ra ngoài.
"Ý anh là bình thường em xấu lắm à?"
Trì Nghiêu bật cười.
"Mắt anh có kém thế không?"
Cảnh Hi ghé sát lại định hôn.
"Đã một tuần không gặp rồi."
Trì Nghiêu hôn lên khóe môi cậu: "Lần này được ở lại mấy ngày?"
Cảnh Hi: "Cả quân đoàn đều xin nghỉ phép năm, có thể nghỉ ngơi nửa tháng."
Trì Nghiêu: "... Có thể thế à?"
Hai người đi dọc con đường nhỏ về nhà.
Cảnh Hi: "Ban đầu thì không được, nhưng hệ thống quân đội mới đã được xây dựng xong, gần đây cũng không có trận chiến khẩn cấp nào, nếu không nghỉ ngơi đàng hoàng, bọn họ chịu không nổi."
Trì Nghiêu chậm rãi gật đầu: "Vừa hay gần đây sản lượng nhà máy không kịp, để họ đến làm việc ở dây chuyền lắp ráp."
Cảnh Hi: "..."
"Đùa em thôi."
Trì Nghiêu bật cười, "Hiếm khi có kỳ nghỉ nửa tháng, có muốn đi đâu không?"
Cảnh Hi nhìn anh: "Chỉ cần cùng anh, đi đâu cũng được."
Về đến nhà, Cảnh Hi tắm xong, thay một bộ đồ bình thường, vừa ngồi xuống đã bị năm sáu con mèo bao vây, trở thành cây leo cho chúng, dưới chân còn có một con chó lớn cọ cọ qua.
Trì Nghiêu xoa xoa mái tóc dài vẫn còn hơi ẩm của cậu.
"Một phòng đầy động vật đều thích em."
Cảnh Hi ngẩng đầu: "Anh ghen à?"
Trì Nghiêu hừ hừ: "Ghen, ghen đến phát điên rồi."
Thiết Hùng và Tiểu Lê đều đi dự tiệc anh em của Lão Lệ, bữa tối chỉ có hai người bọn họ.
Trì Nghiêu nhìn thấy Cảnh Hi uống ừng ực hết gần hai phần ba chai giấm, dạ dày anh cuộn trào.
"Đợi đã."
Cảnh Hi: "Sao vậy?"
Trì Nghiêu chỉnh logo trên chai giấm cho ngay ngắn, lấy điện thoại ra chụp lại cảnh Cảnh Hi rót giấm, chỉnh sửa chút rồi đăng lên mạng.
"Giấm nhà anh không thể uống miễn phí, đôi tay đẹp thế này mà không làm quảng cáo thì phí quá."
"Quảng cáo?"
Cảnh Hi dịch đến bên cạnh anh, nhìn dòng trạng thái mà anh vừa đăng lên.
【Uống hết cả chai, ai có cách ngăn em ấy lại không? [Video]】
Video chỉ quay đến vai Cảnh Hi, điều thu hút nhất chính là đôi tay dài, trắng nõn, và chai giấm phản chiếu ánh sáng lung linh dưới đèn.
Cảnh Hi khó hiểu: "Không phải anh muốn làm quảng cáo cho giấm sao, sao lại quay cận cảnh tay em vậy?"
Trì Nghiêu: "Đánh lạc hướng?"
Cảnh Hi: "..."
Vừa làm mới bình luận, số người nói về giấm và số người nói về tay gần như ngang nhau.
"Đôi tay này, mái tóc dài này, chẳng lẽ là phu nhân của lão đại nhà chúng ta?!"
"Tay này sao nhìn quen quá, nhưng tại sao không thể nhớ ra là ở đâu nhỉ."
"Trời ơi! Chai giấm này hoàn toàn hợp gu tôi! Là sản phẩm mới à?"
"Cậu nhóc kia, trong vòng ba giây cho giấm lên kệ, không thì tôi khóc cho cậu xem!"
"Giấm gạo hiệu Cực Ảnh này yêu lắm, nhưng mãi không giành được hàng, một chai giấm khó cầu hu hu hu."
Trì Nghiêu: "Tiểu Hắc, cho lên kệ một vạn chai đặt trước."
Tiểu Hắc: 【Đang lên kệ—— Đã lên—— Hết hàng, có muốn thêm hàng không?】
Trì Nghiêu: "Thêm năm nghìn chai nữa——"
Chưa nói xong đã bị Cảnh Hi ngắt lời: "Đừng bán phần còn lại."
Trì Nghiêu nhìn cậu trong vài giây, rồi nói với Tiểu Hắc: "Nói rằng đây là phiên bản kỷ niệm, thông báo cho nhà máy là sẽ không sản xuất chai này nữa, thay kiểu khác đi."
Tiểu Hắc: 【Thay kiểu gì?】
Trì Nghiêu: "Như cũ, ngẫu nhiên tạo ra."
Tiểu Hắc: 【...】
Cảnh Hi chỉ đùa thôi, không ngờ Trì Nghiêu lại nghiêm túc thật.
"Thật sự không bán ra nữa à? Thế những chai còn lại tính sao?"
Trì Nghiêu cười nhẹ: "Tặng người ta, càng xuất hiện nhiều, giá trị càng cao."
Đang nói thì thiết bị đầu cuối của Cảnh Hi đột nhiên đổ chuông, nhìn thấy số hiệu thiết bị của đối phương, sắc mặt cậu thay đổi.
Trì Nghiêu nhạy bén nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cậu.
"Sao vậy, ai gọi đến thế?"
Cảnh Hi lộ vẻ khó hiểu, nghiêm túc đáp: "Dải tần này, là từ trong cung."
Trì Nghiêu cau mày: "Trong cung?"
Cảnh Hi dù chức vụ cao, nhưng chẳng có giao thiệp gì với trong cung, ngay cả khi có chuyện gì cần tìm cậu, cũng sẽ thông qua Bùi Chấn Nhạc để truyền đạt, chưa bao giờ trực tiếp liên hệ như thế này.
Cậu nhấn nút nghe máy.
Điều khiến hai người bất ngờ là, người ở đầu dây bên kia không phải là thành viên của đội thư ký nhà vua, mà là chính hoàng hậu.
Cảnh Hi cung kính: "Điện hạ, ngài tìm tôi?"
Hoàng hậu là một omega xinh đẹp dịu dàng, mặc một chiếc váy dài trắng tay cầm tách trà, toát lên vẻ thanh lịch.
Đối với Cảnh Hi cũng không khách sáo, bà đi thẳng vào vấn đề: "Cảnh Hi, ta nghe bệ hạ nói cậu khá quen biết với Cực Ảnh."
Nhắc đến Cực Ảnh, Cảnh Hi lập tức cảnh giác, thận trọng đáp: "Có một chút qua lại trong công việc."
"Ta rất thích giấm gạo của nhà cậu ấy, nhưng dùng mọi cách vẫn không đặt được bao nhiêu chai." Hoàng hậu đặt tách trà xuống, có chút bất lực nói, "Hoàng thất có ý định đặt hàng lâu dài giấm gạo của nhà cậu ấy, cậu hỏi thử xem ngài Trì có sẵn lòng hợp tác không."
Hoàng thất từ trước đến giờ chỉ cần một tờ thông báo là được, từ khi nào lại phải đặc biệt hỏi thăm thế này?
Để chắc chắn, Cảnh Hi hỏi thêm một câu: "Tôi sẽ lập tức làm việc này, ngoài ra còn có chuyện gì khác cần tôi chuyển lời không?"
Thấy hoàng hậu lắc đầu, Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm, vừa định kiếm đại lý do để cúp máy, bỗng từ đầu bên kia truyền đến giọng một cô gái trẻ.
"Mẹ ơi, Cực Ảnh lại ra mẫu mới rồi, con không giành được!"
Hoàng hậu: "Ở đâu?"
Công chúa ngồi xuống bên cạnh hoàng hậu, đưa bà xem video: "Sớm đã hết rồi! Cái chai đẹp mê hồn, chắc chắn rất ngon!"
Hoàng hậu vừa nhìn xong, lập tức gọi Cảnh Hi lại.
"Nếu được, hỏi ngài Trì xem phiên bản kỷ niệm của loại giấm gạo này có thể thêm vào danh sách mua sắm của hoàng thất không."
Cảnh Hi: "... Vâng."
Cúp điện thoại, công chúa chợt nghĩ đến bộ quần áo mà Cảnh Hi mặc khi nãy, bỗng cảm thấy rất quen, giống như có thứ gì đó lướt qua trong đầu, nhưng nhanh đến mức không thể nắm bắt được.
Rốt cuộc là đã nhìn thấy ở đâu nhỉ?
Sau khi ngắt cuộc gọi, Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu đang chống cằm, vẻ mặt hơi phức tạp.
"Từ nay không cần làm quảng cáo nữa rồi."
Danh sách mua sắm của hoàng thất chính là quảng cáo tốt nhất.
Trì Nghiêu: "Ừ."
Cảnh Hi nhìn anh: "Sao anh không vui?"
Trì Nghiêu hừ khẽ: "Anh thật sự không hiểu, tại sao thứ chua thế này lại có nhiều người thích thế?"
Một năm trước mở nhà máy sản xuất giấm gạo chỉ vì Cảnh Hi, Trì Nghiêu không muốn làm lớn quy mô, luôn kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt, kết quả là mỗi lần lên kệ đều bị giành sạch trong nháy mắt, trở thành loại giấm gạo truyền kỳ – chỉ nghe nói rất ngon, nhưng mãi không mua được.
Người cần quảng cáo là anh, bán được nhiều lại không vui cũng là anh.
Cảnh Hi bật cười, múc cho anh một bát canh: "Ngày mai ra ngoài dạo đi, chỉ hai chúng ta."
Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu: "Không mang mèo? Không mang chó? Không mang con?"
Cảnh Hi: "Chỉ mang anh."
Tâm trạng Trì Nghiêu tốt hơn đôi chút, cầm lấy bát canh.
Cảnh Hi: "Kỳ mẫn cảm của anh gần một năm rồi chưa đến phải không?"
"Phụt—khụ khụ khụ—"
Trì Nghiêu bị sặc thành công.
Ba chữ "kỳ mẫn cảm" đối với anh đã trở thành một dạng ký ức đen tối.
Nhớ lại tình trạng nửa người nửa thú khi ấy, Trì Nghiêu nổi giận muốn đánh người.
Hình tượng cao lớn uy nghiêm trong lòng Cảnh Hi đã không còn nữa.
Cảnh Hi lấy khăn giấy lau cho anh, nói nhỏ: "Tính thời gian thì kỳ mẫn cảm của em sắp đến rồi—"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT