Chín giờ sáng, Giang Phong ôm một đống tài liệu đi đến văn phòng của Cảnh Hi, trên hành lang gặp được Nhan Khải vừa bước ra khỏi văn phòng.

Nhan Khải: "Anh Giang, anh định đến báo cáo với lão đại à?"

"Ừ, cậu có tài liệu gì muốn tôi mang theo không?" Giang Phong hỏi.

Nhan Khải mở tập tài liệu trong tay ra: "Đây là tình hình trang bị hư hỏng bên nhóm tinh tặc gửi lên, trước đó lão đại đã nói sẽ báo cáo với họ, đây là đợt cuối cùng rồi."

Giang Phong tiện tay lật xem qua, số lượng khá lớn.

"Họ sẽ không khai man chứ? Có người của chúng ta giám sát thống kê không?"

Nhan Khải cười cười: "Có ngài Trì ở đó, bọn họ nào dám, trước đó lão đại nói muốn báo cáo với họ, ai nấy đều không dám nhận, sợ làm ngài Trì không vui."

Giang Phong bị giọng điệu này của hắn làm bật cười.

"Trì Nghiêu coi như đã nắm thóp của bọn họ rồi."

Nhan Khải cùng hắn tiếp tục đi về phía trước.

"Đúng vậy, ai mà nghĩ tinh tặc cũng có ngày biết nghe lời thế này, nếu biết bọn họ khát khao hộ tịch như vậy, sớm đã có thể đề xuất phương án này."

Bản đồ đế quốc rộng lớn, các hành tinh không người ở vô số, nếu chỉ là hộ tịch, không yêu cầu phải ở đâu, chuyện này thực ra không khó làm, chỉ là một câu nói của cấp cao mà thôi.

Hơn nữa có hộ tịch rồi sẽ có sự ràng buộc, tinh tặc hưởng đãi ngộ công dân thì sẽ quý trọng hộ tịch khó có được này, không phạm tội tùy tiện, chính phủ cũng có thể thông qua đó theo dõi và ràng buộc hành vi của họ.

Giang Phong nhìn về phía trước, lắc đầu.

"Chuyện này không đơn giản như vậy, họ sẽ không tin quân đội sẽ cấp hộ tịch, quân đội cũng không tin họ sẽ thực sự thay đổi chỉ vì muốn có hộ tịch, không có Trì Nghiêu làm cầu nối, chuyện này không làm được."

Nhan Khải nghĩ một lúc.

"Không có Trì Nghiêu thì cũng có người khác chứ, quân đội chẳng lẽ không tìm được một tinh tặc khác để bàn bạc về chuyện này à?"

Giang Phong cười khẽ: "Cậu nghĩ xem có ai trong giới tinh tặc có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Người đó có đáng để quân đội tin tưởng không?"

Còn một câu nữa, hắn không nói ra.

Quân đội cũng không ai muốn ngồi xuống đàm phán với tinh tặc.

Đến văn phòng của Cảnh Hi, hai người gõ cửa bước vào.

Trong văn phòng sáng sủa, Cảnh Hi đang phê duyệt các tài liệu nội bộ của quân đoàn.

Thấy họ bước vào, Cảnh Hi nhận lấy tập tài liệu do Nhan Khải đưa qua rồi lật xem.

"Trong hai ngày nữa quy trình sẽ hoàn tất, cậu nói với Phương Lương một tiếng."

Nhan Khải: "Vâng."

Giang Phong đưa tập tài liệu trong tay ra.

"Bộ Tư pháp yêu cầu chúng ta bổ sung bằng chứng tội phạm của đám U Linh, đây là tài liệu bàn giao."

Việc xét xử kẻ chủ mưu đã kết thúc, nhưng số lượng U Linh, người cải tạo và các tổ chức liên quan rất lớn, vẫn đang trong quá trình xét xử thêm.

Cảnh Hi: "Vụ xét xử quân hoả Tinh Bang khi nào?"

"Buổi sáng ngày kia."

Nhắc đến chuyện này, biểu cảm của Giang Phong trở nên vi diệu, "Nghe nói cái tên omega tên Nguyễn Lăng Vân kia, sau khi bị bắt đã phát tán pheromone để mê hoặc quân phòng vệ, suýt nữa bỏ trốn, lúc bắt lại thì mặt đã hóa thú."

Cảnh Hi: "Là cáo à?"

Giang Phong ngượng ngùng gãi mũi: "Ừ, nghe tiểu thư Cừu nói là đã dung hợp gene của hồ ly đỏ, pheromone mạnh hơn so với omega đang phát tình bình thường, mấy tên lính canh kia đến giờ vẫn chưa hồi phục lại."

Cảnh Hi: "......"

May mà Trì Nghiêu định lực tốt, không bị hắn ta lừa đi.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nhìn về phía quả cầu lông trắng phau phau trên bàn làm việc.

Nhan Khải và Giang Phong theo ánh mắt của cậu nhìn qua, hai người liếc nhau, đều thấy lạ lùng vì sao lão đại lại đặt thứ này trên bàn.

Là người chuyên nịnh nọt, Nhan Khải tâng bốc: "Lão đại, có phải là cậu nhóc tên Thiết Hùng kia làm không? Thật là khéo tay."

Giang Phong cũng hùa theo một câu: "Nhìn là biết đã bỏ công sức, con heo nhỏ này có thần thái lắm, nhất là cái mũi và đôi mắt đen nhánh."

Cảnh Hi mặt không biến sắc: "Đây là con sói trắng, Trì Nghiêu làm đấy."

Giang Phong/Nhan Khải: "......?!"

Nịnh hớ rồi, hai người báo cáo xong thì rút lui trong câm lặng.

Nhan Khải: "Không ngờ Trì tiên sinh lại biết làm đồ len, đúng là không nhìn ra anh ấy có tâm hồn thiếu nữ đến thế."

Giang Phong: "Tôi đang nghĩ, đống lông kia ở đâu ra."

Nhan Khải khựng lại: "......Không phải cái tôi đang nghĩ chứ?"

Trong văn phòng, ánh mắt của Cảnh Hi dừng lại trên con heo nhỏ mũm mĩm kia, một lát sau cậu gọi video cho Cừu Thiên Lâm.

Bên kia, Trì Nghiêu đang ở phòng thí nghiệm của Cừu Thiên Lâm, ngồi trước một khoang chữa trị, nhìn người bên trong lớp kính.

Ngoài cửa có tiếng động, lát sau Cừu Sương bước tới.

Trì Nghiêu: "Giảm thêm 0.2 nữa là ông ấy có thể tỉnh lại?"

Cừu Sương mặc áo blouse trắng, vòng qua khoang chữa trị đi tới bên cạnh anh.

"Giảm số liệu chỉ có nghĩa là tạm thời các chức năng cơ thể của ông ấy đang ổn định, nhưng với tình trạng suy giảm cơ quan hiện tại, muốn hồi phục vẫn cần một khoảng thời gian dài."

Trì Nghiêu: "Vài năm? Chục năm? Mấy chục năm?"

Cừu Sương: "Thiếu tướng Bạc đã xử lý kịp thời ở giai đoạn đầu, không cần đến chục năm đâu, khoảng ba đến năm năm sau là có thể dần dần rời khỏi khoang chữa trị, sau đó tìm một hành tinh có môi trường tốt tĩnh dưỡng một thời gian, không có vấn đề gì lớn."

"Ừ."

Cừu Sương hỏi: "Cơ thể của cậu thì sao?"

Trì Nghiêu nhìn lần cuối rồi đứng lên: "Tuần này ổn định hơn chút rồi."

Thấy anh định đi, Cừu Sương trêu ghẹo: "Mới tới có chút xíu đã đi rồi, về tìm vợ à?"

Trì Nghiêu cười cười: "Tôi thực sự phải đi rồi."

Nụ cười trên môi Cừu Sương bỗng cứng lại: "Đi đâu?"

Trì Nghiêu không ngoảnh đầu lại mà bước thẳng ra ngoài: "Về nhà."

Rời khỏi phòng thí nghiệm, anh ngồi vào xe bay, tiện tay gửi video cho Phương Lương.

Màn hình ảo bật lên, Phương Lương không còn dáng vẻ gọn gàng như thường lệ, khoác trên người một chiếc áo vải thô, đầu đội nón lá, tay cầm liềm, trông như đang làm việc trên đồng.

"Lão đại."

Trì Nghiêu nhìn về cánh đồng lúa trải dài vô tận phía sau hắn, thỉnh thoảng còn thấy vài kẻ lông đỏ lông xanh đang ôm gốc lúa phóng qua phóng lại.

"Đang thu hoạch lúa à? Sao không dùng máy móc?"

Phương Lương: "Máy móc nhanh quá, mọi người rảnh rỗi không có gì làm, phải thuyết phục mãi Kim đại vương đồng ý, không thì ngay cả đụng vào cũng không cho."

Trì Nghiêu: "Vậy còn bọn Rắn Độc đâu?"

Phương Lương cứng đờ mặt: "Đang xây nhà máy chế biến, ngày nào cũng quấy rầy Kim đại vương dạy bọn chúng cách ủ giấm gạo."

Trì Nghiêu: "......"

Phương Lương: "Rảnh rỗi thêm chút nữa tôi thấy bọn họ sắp biến thái rồi."

Trì Nghiêu: "......Hai ngày nữa tôi sẽ quay về, đến lúc đó bàn tiếp."

Phương Lương mắt sáng rực: "Cậu khỏe lại rồi à?"

Trì Nghiêu: "Chưa khỏe nhanh thế được."

Cúp video, Trì Nghiêu nhìn về phía trước, ngón tay khẽ gõ trên vô lăng.

Bạch Dật đã bị bắt và xét xử, anh ở lại Đế Đô Tinh cũng không có gì hay ho nữa, hơn nữa cơ thể chưa hồi phục, việc đi lại cũng bất tiện, thà về lại 0520 còn hơn.

Khi ăn tối, anh nói với Cảnh Hi về suy nghĩ của mình, vốn nghĩ sẽ bị giữ lại.

Người thân, công việc của Cảnh Hi, tất cả mọi thứ đều ở Đế Đô Tinh, dù có xuất chinh cũng chỉ là tạm thời.

Không ngờ Cảnh Hi im lặng một lúc rồi lại đồng ý.

"Em biết anh không ở yên được."

Cảnh Hi đặt bát đũa xuống, nhìn anh, "Hôm nay em đã bàn với bác sĩ Cừu, để toàn bộ đội ngũ y tế chuyển tới 0520, anh ấy đã đồng ý."

Trì Nghiêu: "Mang qua bên đó à?"

Cảnh Hi gật đầu: "Đế Đô Tinh có tính chất đặc thù, đi lại không tiện, hiện tại người của anh đều định cư ở 0520, sau khi hoàn tất các bài kiểm tra, họ cũng có thể điều trị gần đó."

Không chỉ có Cực Ảnh, mà còn rất nhiều U Linh dù đã bị kết án, cũng phải tiếp tục điều trị.

Trì Nghiêu cười: "Anh còn tưởng em sẽ tiếc anh khi anh đi."

Cảnh Hi: "Đợi em xử lý xong công việc cũng phải đến nơi đóng quân, nhanh thì một tháng nữa sẽ lên đường."

Hệ thống đồn trú của Bạch Kình Toạ đã sụp đổ, nhiều hành tinh vừa trải qua thú triều, vẫn đang khắc phục sau thảm họa, còn bao nhiêu việc đang đợi cậu trở về xử lý.

Trì Nghiêu dang tay ra: "Anh còn định lừa em rơi vài giọt nước mắt, xem ra không được rồi."

Cảnh Hi: "......"

"Phải rồi, về chuyện tăng thu cho đoàn tinh tặc——"

Nói đến một nửa, Cảnh Hi đã bị một miếng sườn xào chua ngọt mà Trì Nghiêu gắp qua nhét vào miệng.

Trì Nghiêu: "Ăn xong cơm rồi hẵng nói chuyện công việc."

Cảnh Hi phồng má gật đầu, cầm bát bên cạnh uống một ngụm, trông đầy vẻ thỏa mãn.

Ngồi đối diện, Trì Nghiêu có thể ngửi thấy mùi chua chua bốc lên.

Anh tò mò liếc nhìn vào bát đó: "Rượu vang đỏ?"

Buổi tối anh nấu canh trứng, đâu phải màu này.

Bị phát hiện, ánh mắt Cảnh Hi lóe lên, vội vàng uống một ngụm lớn: "Giấm."

Vừa nói xong, cái bát bị cướp mất.

"Giấm mà uống như canh à?!"

Trì Nghiêu đặt bát ra xa ở góc bàn, tiện tay búng nhẹ lên trán Cảnh Hi: "Anh nghĩ cần phải tìm cái tên lang băm Cừu Thiên Lâm xác nhận lại, xem em có mắc chứng hoang tưởng hay là rối loạn vị giác nữa."

Cảnh Hi: "......"

Biết được sắp về nhà, Thiết Hùng mừng rỡ vô cùng.

"Con cũng muốn đi chơi cùng lão Lệ và bọn họ ra đồng! Anh cũng phải đi!"

Trì Nghiêu ôm cốc cà phê dựa vào bàn, nhìn cậu bé nhảy nhót vui vẻ.

"Anh không đi."

Thiết Hùng lập tức xị mặt, quay đầu nhìn Cảnh Hi.

"Tại sao? Anh, anh không về nhà với con à?"

Cảnh Hi sắp xếp lại cặp sách của nó, đi qua, đeo nó lên lưng nó.

"Anh còn công việc chưa làm xong, bài tập của em anh đã để vào cặp rồi, nhớ làm đúng giờ, anh sẽ kiểm tra."

Vai Thiết Hùng trĩu xuống, cậu bé khóc òa lên.

Anh không về đã đành, lại còn bắt mình mang một cặp sách đầy bài tập về nhà, khổ quá đi mất.

"Có thể mang một con mèo nhỏ về không?"

Thiết Hùng vừa khóc vừa thút thít hỏi: "Không có mèo nhỏ, con không làm được bài tập."

Cảnh Hi suy nghĩ một lát, gật đầu: "Mang hết đi cũng được."

Thiết Hùng nhoẻn miệng cười: "Vậy nói rồi đấy, không được nuốt lời!"

Cảnh Hi: "......"

Thay đổi nét mặt còn nhanh hơn cả trời.

"Con đi báo tin vui này cho các bé mèo!"

Nói xong, Thiết Hùng nhanh như chớp chạy đi.

"Cái thằng nhóc này——"

Trì Nghiêu lắc đầu bất lực.

Cảnh Hi đi tới, đưa tay ôm lấy eo anh, trán cả hai chạm vào nhau.

"Một tháng không gặp được nhau rồi."

Đóa hoa cao ngạo lại bắt đầu làm nũng.

Trì Nghiêu xoa đầu cậu: "Mang hết mèo đi rồi, em muốn ở bên đó luôn à?"

Cảnh Hi cúi đầu ngoan ngoãn để xoa: "Anh thích nơi đó, em sẽ theo anh."

Trì Nghiêu: "Thế còn cha và ba em? Khó khăn lắm mới được đoàn tụ."

Cảnh Hi: "Cha và Thiếu tướng Bạc có rất nhiều việc phải làm, ở Đế Đô Tinh cũng chưa chắc có thể gặp nhau hằng ngày, sau này khi ba tỉnh lại, em sẽ đưa họ đến 0520 để dưỡng sức."

Trì Nghiêu khẽ cười: "Em học đọc suy nghĩ từ khi nào thế?"

Cảnh Hi cũng bật cười: "Chúng ta giống nhau mà phải không?"

Hai ngày sau, hồ sơ hộ khẩu của Trì Nghiêu đã được phê duyệt, đăng ký dưới tên Bạc Cận, nhưng anh vẫn giữ nguyên họ của mình.

Vốn dĩ chuyện nhập hộ khẩu này được làm rất kín đáo, nhưng khéo làm sao lại trùng với ngày Bạc Cận khôi phục chức vụ, người của quân đội khi kiểm tra hồ sơ của Bạc Cận, đã tình cờ phát hiện ra việc này.

Trong sân huấn luyện, Hoàng Hạo cùng một nhóm người tụ lại, nhìn thông tin trên màn hình ảo, tất cả đều rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.

"Chắc là... chỉ trùng tên thôi nhỉ?"

"Cũng có thể—— là Thiếu tướng Bạc nhận Trì Nghiêu làm con nuôi."

"Hoặc là để tiện làm thủ tục nhập hộ khẩu, cứ tạm thời để vậy?"

Nói tới đây, mọi người lại im bặt.

Hoàng Hạo hoàn toàn ngơ ngác.

"Dù sao nếu phải tạm thời, thì Trì Nghiêu cũng phải tạm thời dưới tên của Cảnh Hi chứ, hai người này sớm muộn cũng sẽ về chung một nhà mà."

Trì Nghiêu không chỉ cướp đi một nam thần, còn cuỗm luôn cả nam thần vừa mới quay trở lại.

Còn có thể làm người được nữa không?!

Nhóm người vì quá tò mò, quyết định kéo nhau đi tìm Bạc Cận để xác nhận.

Chưa kịp rời khỏi sân huấn luyện, Bạc Cận đã cùng Bùi Chấn Nhạc bước vào.

Nghe được câu hỏi của họ, Bạc Cận gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Trì Nghiêu là con trai tôi, Thống soái chưa nói cho các cậu biết à?"

Hoàng Hạo và đồng bọn: "!!!"

Đứng trước những ánh mắt đầy oán trách của mọi người, Bùi Chấn Nhạc sờ mũi, hắng giọng: "Đừng suốt ngày quan tâm đến chuyện riêng của người khác nữa, quay về luyện tập đi!"

Cả hai thản nhiên bước vào trong.

Bùi Chấn Nhạc tiếp tục chủ đề khi nãy: "Tôi và lão Lâm đều muốn Trì Nghiêu gia nhập hệ thống quân đội, lão Lâm luôn muốn cậu ấy tiếp quản tổ chuyên án, cậu thuyết phục giúp đi."

Bạc Cận: "Thằng bé không phải là người học hành chính quy, cũng chưa qua kỳ tuyển dụng chính thức của quân đội, tôi sợ——"

"Tổ chuyên án có tính chất đặc biệt, chỉ cần có năng lực là đủ, các điều kiện khác có thể nới lỏng."

Bùi Chấn Nhạc hạ giọng: "Lão Lâm ở tiền tuyến cũng không cầm cự được thêm bao nhiêu năm nữa, suốt ngày kêu đau chỗ này nhức chỗ kia, nhìn hiện tại mà nói, Trì Nghiêu là người thích hợp nhất để kế nhiệm."

Người có thể tung hoành cả hai phe đen trắng, nắm mọi nguồn lực trong tay, ngoài Trì Nghiêu ra, không còn ai khác.

Bạc Cận: "Thằng bé có chính kiến của riêng mình, tôi chưa chắc thuyết phục được."

Bùi Chấn Nhạc: "Sắp kết hôn rồi, cũng nên có một công việc đàng hoàng, cậu cứ theo hướng đó mà thuyết phục, khả năng thành công sẽ cao hơn."

Bạc Cận: "......"

Nghe tới đây, Hoàng Hạo và đồng bọn: "!!!"

Hai vị lãnh đạo lớn lại đang ra sức mời Trì Nghiêu vào quân đội?! Còn phải thấp giọng cầu xin như thế này nữa?!

Họ thật sự không ghen tị chút nào!

Về chuyện có hộ khẩu, Trì Nghiêu cũng chẳng cảm thấy gì đặc biệt, cho đến khi Cảnh Hi đưa cho anh một chiếc máy đầu cuối dân dụng.

Cảnh Hi: "Đã liên kết với hồ sơ của anh rồi, tất cả phúc lợi mà công dân Đế Đô Tinh được hưởng sẽ được phát vào máy này, đừng làm linh tinh."

Trì Nghiêu: "......"

Chiếc vòng tay bạc bình thường, anh đã thấy qua không biết bao nhiêu lần, còn không đẹp bằng cái màu đen anh đeo trước đây.

Nhưng mà chiếc này là của riêng anh.

Trì Nghiêu đeo vòng lên, búng tay một cái, giao diện ảo lập tức hiện ra.

Tên của anh được viết trong cột thông tin cá nhân.

Anh thực sự có hộ khẩu rồi.

Cảnh Hi: "Đất của Thiếu tướng Bạc vẫn chưa được phê duyệt, địa chỉ nhà của anh tạm thời được đăng ký ở chỗ em."

Trì Nghiêu không bận tâm đến mấy chi tiết đó.

Anh lắc lắc cổ tay, mỉm cười hỏi: "Đẹp không?"

Một chiếc vòng đen và một chiếc vòng bạc đeo cùng nhau. Cảnh Hi: "Cả hai đều màu đen liệu có phối hợp hơn không?"

Vừa nói xong, từ chiếc vòng đen xuất hiện một viên đậu nhỏ màu đen. Viên đậu bao phủ chiếc vòng bạc, ngay lập tức biến thành màu đen toàn bộ.

Trì Nghiêu mặt trầm xuống: "Biến lại như cũ."

Tiểu Hắc: 【Anh không phải chê nó xấu sao?】

Trì Nghiêu: "Cần gì phải đẹp đến thế?"

Tiểu Hắc: 【...】

Bên tai vang lên tiếng cười của Cảnh Hi, Trì Nghiêu hỏi: "Còn họ thì sao?"

Cảnh Hi: "Đang xét duyệt tư cách, sẽ mở dần dần tùy theo mức độ phạm tội."

Trì Nghiêu sờ cằm, như suy nghĩ gì đó: "Tội nặng nhất không phải là anh sao?"

Cảnh Hi nhướn mày: "Anh cũng biết tự giác đấy chứ."

Trì Nghiêu: "Cảm ơn."

Cảnh Hi: "Em không khen anh."

Trì Nghiêu: "Cho bọn Cực Ảnh định cư ở 0520 đi."

Cảnh Hi: "Em cũng nghĩ vậy."

"Về các nhóm khác thì—"

Trì Nghiêu nghĩ một lát: "Để họ tự nộp đơn, hoặc góp tiền mua một hành tinh để sống cũng được."

Cảnh Hi gật đầu: "Yên tâm, quân đội sẽ xét duyệt cẩn thận rồi mới chuyển giao cho các bộ phận liên quan."

Khi đến 0520, Trì Nghiêu suýt tưởng mình đi nhầm chỗ.

Trước mắt là một màu vàng rực rỡ, mùi cỏ cây tươi mát lan tỏa khắp không gian.

Dọc hai bên đường xếp hàng loạt con vật nhỏ được làm từ rơm, Lệ Viễn và vài tên đàn em đang cầm cào phơi lúa, trải đầy mặt đường, chỉ để chừa lại một khe hở nhỏ ở giữa.

Trong cánh đồng lúa vàng, một nhóm người mặc đồ đỏ xanh đang vác rơm nô đùa, thỉnh thoảng vang lên tiếng gào thét của đám người Miêu Miêu Đoàn.

"Đừng phá hoại lương thực của tôi, trả lại đây!"

Đám đàn em của Cực Ảnh cười cợt: "Anh Vương đừng giận, chỗ kia tôi cũng giúp anh thu hoạch nhé."

Anh Vương: "Biến đi! Tự tôi làm!"

Trì Nghiêu: "..."

Anh nhìn về phía xa, khu vực cư trú cũ đang có vài cánh tay cơ khí lớn vận hành trên công trường.

Từ xa xa, anh đã thấy lão giám sát Rắn Độc.

"Ôi ôi ôi, anh Lệ! Con về rồi!"

Thiết Hùng hét to về phía Lệ Viễn, rồi quay lại hỏi Trì Nghiêu, "Lão đại, bọn con có thể xuống không?"

"Xuống đi."

Trì Nghiêu chậm rãi bước xuống các bậc trước cửa tàu vũ trụ.

Nghe thấy động tĩnh, Lệ Viễn lau mồ hôi, quay lại nhìn, ném cái cào rồi chạy tới.

"Thiết Hùng, cuối cùng nhóc cũng về!"

Lệ Viễn ôm lấy Thiết Hùng đang chạy tới mà vò đầu mạnh.

Thiết Hùng vùng vẫy muốn xuống.

"Anh đè lên khoai lang rồi."

"Khoai lang?"

Lệ Viễn cúi xuống nhìn, cổ áo của Thiết Hùng phồng lên một khối, lộ ra một cái đầu mèo, đang cảnh giác nhìn gã.

Lệ Viễn nhìn về phía Trì Nghiêu, người đối diện thậm chí còn phô trương hơn, tay ôm một con mèo lớn, chân treo hai con nhỏ, còn hai con nữa đang bò trên người anh.

"Lão đại, cậu làm cái ổ mèo đấy à?"

Trì Nghiêu vuốt mèo: "Đừng nói bậy, sẽ bị đánh đấy."

Thấy con mèo lớn liếm móng, Lệ Viễn: "..."

Phương Lương từ dưới ruộng đi lên, chân dính đầy bùn.

"Có cần gọi mọi người lại tập hợp không?"

Trì Nghiêu: "Không cần vội."

Anh nhắn tin báo bình an cho Cảnh Hi, rồi dọc theo bậc thang đi xuống cánh đồng, thỉnh thoảng có người bỏ công việc chạy tới chào hỏi.

Thấy Kim Đại Vương hổn hển bước tới, Trì Nghiêu chọc ghẹo: "Sao, hành tinh này đủ cho mấy người trồng trọt chứ?"

Kim Đại Vương tháo nón lá, quạt gió, chống tay vào hông, cười đến mức mặt nhăn lại.

"Môi trường và thổ nhưỡng đều tốt, lần trước cậu đưa cho tôi mấy giống mới đã ra quả rồi! Từng hạt lúa trong suốt như pha lê, thật sự rất đẹp!"

Trì Nghiêu nhìn cánh đồng lúa, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Sau này đừng chạy lung tung nữa, ở đây mà trồng trọt đi."

Kim Đại Vương ngẩn ra: "Tôi tạm thời cũng không có ý định đi nơi khác—"

Lệ Viễn khoác vai hắn vỗ nhẹ: "Đại ca, ý của lão đại chúng tôi là muốn giúp mấy người định cư, sau này nơi đây sẽ là nhà của mấy người!"

"Định... định cư?"

Kim Đại Vương ngơ ngác, vội nhìn về phía Trì Nghiêu xác nhận, "Thật sự có thể định cư sao?!"

Trì Nghiêu: "Nếu ông có thể dạy bọn tinh tặc này, giúp họ có khả năng tự nuôi sống mình, đừng nói định cư, mà là—"

"Được!"

Không đợi Trì Nghiêu nói hết, Kim Đại Vương đồng ý ngay lập tức, "Tôi dạy!"

Nói xong, hắn chạy ra ngoài với tốc độ nhanh gấp mười lần lúc đến, hét lên.

"Anh em ơi, chúng ta có thể định cư rồi! Mẹ nó, chúng ta có thể định cư rồi! Waaa aaaa aaaaa—"

Trì Nghiêu: "..."

"Waaa—hahaha—"

Thiết Hùng bắt chước tiếng khóc của ông ta, cười không ngừng, "Già rồi mà còn khóc nhè, xấu hổ quá."

Nghe Phương Lương giải thích, Trì Nghiêu tiếp tục đi về phía trước.

Quần anh bất ngờ bị kéo lại, anh tưởng là đụng phải cỏ dại có gai gì đó, cúi xuống nhìn, hóa ra là một đứa trẻ.

Đứa trẻ này trạc tuổi Thiết Hùng, thấp hơn một chút, tóc dài buộc thành túm nhỏ phía sau, trên người mặc áo phông quần đùi bẩn thỉu, mặt đầy vệt bùn, đang chớp mắt nhìn anh.

Đứa trẻ này anh còn nhớ.

Lúc được cứu về, nửa thân người của cậu nhóc gần như biến hóa thành thú, chính anh đã dạy người khác giúp cậu nhóc trở lại bình thường.

Thấy Trì Nghiêu không nói gì, Phương Lương tưởng rằng đứa trẻ đã làm bẩn quần của anh, khiến anh không vui.

"Tiểu Lê, mau đi rửa tay."

Tiểu Lê nhìn anh—và con mèo trong tay anh.

"Mèo mèo—"

Cậu bé gầy yếu và thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ xíu, hoàn toàn không giống một alpha, còn là một alpha kết hợp với gien tê tê.

Khó lắm mới thấy được một người bạn đồng trang lứa, Thiết Hùng xấu hổ đến mức trốn sau ống quần của Trì Nghiêu, chỉ lộ ra một con mắt nhìn về phía đó, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

"Em trai đẹp quá, không biết có thể giúp mình làm bài tập không nhỉ?"

Trì Nghiêu nhìn Yểu Yểu trong lòng mình, sau đó nhấc con mèo đang ngồi trên vai là Hoa Sinh đặt lên đầu Tiểu Lê.

Tiểu Lê giật mình, không dám động đậy, run rẩy vươn tay ra muốn chạm vào.

Trì Nghiêu nói: "Mèo thích sạch sẽ, nhóc không rửa tay, nó sẽ cào nhóc đấy."

Tiểu Lê mặt cứng đờ, cẩn thận rón rén đi đến bồn nước, ngoan ngoãn rửa tay, vừa thấy Trì Nghiêu rời đi liền vội vàng chạy theo, bước chân ngắn ngủn cũng phải theo kịp.

Nhìn đứa trẻ này, Trì Nghiêu chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi Phương Lương: "Những người chúng ta tiếp nhận trước đây giờ thích ứng thế nào rồi?"

Khi càn quét ở trạm thu hồi, Trì Nghiêu đã mang về một nhóm người, đa số bọn họ đều sắp mất kiểm soát, giống như Tiểu Lê, một số nghiêm trọng hơn thì vẫn đang bị giam để điều trị.

Phương Lương đáp: "Thỏ đã sắp xếp các lớp học, mỗi ngày đều có người đến dạy."

"Thỏ?" Trì Nghiêu hỏi, "Là thằng nhóc từng gửi cho Hi một móc treo lông dạ đó hả?"

Lệ Viễn ở bên cạnh cười: "Chính là nhóc đó đấy, nhàn rỗi không có việc gì làm, tự mình tổ chức một nhóm giảng dạy, nói là để dạy đám anh em của chúng ta học hành, ngày nào cũng bị học sinh mắng, tội lắm."

"Ừ."

Trì Nghiêu không hỏi thêm gì nữa.

Về những chuyện lặt vặt trong đoàn, anh trước giờ đều không bận tâm, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của anh thì muốn làm gì cũng được.

Đi được nửa đường, loáng thoáng nghe thấy tiếng chó sủa, Trì Nghiêu nhìn sang.

Phía sau một vườn cây quýt, Ẩn Vệ đang cõng một con sói con đẹp đẽ, vừa hú vừa chạy vòng quanh rừng cây.

Trì Nghiêu không cảm xúc: "Con chó ngốc đó đang làm gì thế?"

Phương Lương cười trộm: "No rồi dẫn sói con ra ngoài đi dạo tiêu thực."

Có lẽ ngửi thấy mùi của chủ nhân, Ẩn Vệ bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, cái đuôi vẫy vù vù.

"Hú u u~"

Trì Nghiêu: "..."

Buổi tối, mọi người tụ tập ăn cơm trên mảnh đất trống trước cánh đồng lúa, già trẻ lớn bé chen chúc nhau, xen lẫn vài con vật đùa nghịch, quang cảnh náo loạn không chịu nổi.

Lần đầu tiên ăn cơm đối diện cánh đồng, tâm trạng Trì Nghiêu không tệ.

Ăn no uống đủ, anh gọi tất cả các thủ lĩnh của các đoàn tinh tặc đến ngồi vây quanh.

"Thông báo chính thức từ quân đội vẫn chưa đến, nhưng về cơ bản có thể xác định rồi."

Nghe thấy Trì Nghiêu nói vậy, mọi người nín thở, không tự chủ mà căng thẳng.

Trì Nghiêu lạnh nhạt nói: "Mấy chuyện khốn nạn các người đã làm trước đây tự các người rõ, muốn xóa bỏ không dễ như vậy đâu."

Mặt mày mọi người đều xị xuống.

Mạnh Đại Hổ than thở: "Biết ngay là không dễ dàng định cư thế mà."

Lão Cẩu nói: "Nhưng cũng chẳng còn cách nào, chẳng lẽ lại có thuốc hối hận."

Trì Nghiêu tự rót cho mình một ly rượu: "Hỗ trợ chiến trường có thể thêm điểm giảm án, ngoài ra, mấy người không được làm nghề cũ nữa, sau này ăn uống tính sao đây? Cực Ảnh không bao nuôi đâu."

Mọi người: "..."

Không làm nghề cũ, họ thật sự không biết kiếm tiền từ đâu.

"Vậy bọn tôi tranh thủ lúc hỗ trợ ăn cắp chút tiền—"

Không biết ai đó trong đám đông nói câu này, lập tức bị người bên cạnh đấm cho một cái.

"Chỉ toàn đưa ra ý tồi! Cái phi vụ này làm xong, chẳng phải điểm sẽ bị trừ ngược à!"

"Thế phải làm sao, ăn của cũ cũng chẳng được bao lâu nữa đâu."

Vừa bàn tới đây, mọi người liền hoảng hốt.

Lão đại của đoàn tinh tặc Rắn Độc ngồi gần Trì Nghiêu nhất, cười híp mắt hỏi: "Trước đó thiếu tướng Cảnh nói thu mua vô hạn giấm gạo, vậy chúng ta—"

Còn chưa nói xong đã bị Trì Nghiêu cắt lời.

"Dù em ấy có uống cũng không uống nổi nhiều thế đâu."

Trì Nghiêu thản nhiên nói.

Lão đại đoàn Rắn Độc lập tức ngậm miệng, không nói nữa.

Trì Nghiêu làm động tác ra hiệu im lặng, liếc mắt ra hiệu cho Ẩn Vệ đang đánh nhau với mèo ở đằng xa, đối phương lập tức vẫy đuôi chạy tới, nằm xuống làm điểm tựa lưng cho anh.

Yểu Yểu không còn đối thủ, cũng nhảy lên chân Trì Nghiêu, dùng đệm thịt vỗ bàn, biểu thị đói rồi.

Trì Nghiêu tựa vào con chó lớn, vuốt ve con mèo lớn, chậm rãi nói: "Thật ra trước mắt có một con đường, chỉ là không biết mấy người có muốn làm không thôi."

Mạnh Đại Hổ là người đầu tiên giơ tay: "Tôi! Tôi muốn nghe!"

Bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của những người khác, hắn lặng lẽ thu tay về.

Trì Nghiêu nói: "Có đoàn Miêu Miêu ở đây, sản lượng lương thực, rau củ không lo."

Nghe tới đây, Kim Đại Vương thẳng lưng, nhìn mấy anh em lớn nhỏ xung quanh mình, nhận về vô số ánh mắt sùng bái.

Trì Nghiêu tiếp tục: "Nông sản và sản phẩm phụ rất nhiều loại, ý của tôi là chế biến nông sản và sản phẩm phụ để bán, mấy người tự quay về bàn bạc với đoàn của mình, mỗi đoàn tạm thời chọn một loại, nhà máy tự các người xây, còn dây chuyền sản xuất và kênh bán hàng để tôi nghĩ cách."

Kim Đại Vương: "Cần gì dây chuyền sản xuất? Thủ công mới là số dách!"

Trì Nghiêu: "Như vậy sản lượng sẽ quá thấp, nhưng hiện tại cứ làm thử đã, xem xét doanh số rồi tính bước tiếp theo."

Sau khi tan họp, ai nấy đều phấn khởi, la hét đòi về ngay trong đêm để họp bàn, bàn bạc ra loại sản phẩm.

Lệ Viễn bế Tiểu Lê đang ngủ, trên lưng còn đeo Thiết Hùng, theo Trì Nghiêu về chỗ ở.

"Lão đại, vậy đoàn của chúng ta làm sản phẩm gì?"

Đến trước cửa, Trì Nghiêu cười nói: "Chuyện này mấy người quyết định, tôi không quản."

"Được! Vậy tụi tôi muốn ăn gì thì làm cái đó nha."

Lệ Viễn vừa định rời đi, lại bị Trì Nghiêu gọi lại.

"Có giữ liên lạc với Sở Tiêu không?"

Nhắc đến con trai, Lệ Viễn hơi ngại ngùng vuốt vuốt mái tóc húi cua của mình.

"Thằng nhóc lớn tướng thế rồi mà vẫn dính người phát sợ, ngày nào cũng bắt tôi pha kỷ tử trong bình giữ nhiệt, mà mẹ nó chứ, tôi còn chẳng có bình giữ nhiệt."

Trì Nghiêu: "..."

Chờ đến khi đưa hai đứa trẻ đi, Trì Nghiêu mới mở cửa bước vào.

Trong sân, đám hoa cỏ anh từng trồng đã biến thành bắp cải và hành lá, chỉ còn lại cây dâu trong nhà kính là còn sống, đã kết trái.

Trì Nghiêu tiện tay hái một quả, đưa lên miệng cắn một miếng.

"Ngọt quá."

Ban đêm gió mát rười rượi, anh ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài ban công trời, vuốt ve con mèo, thư thái tận hưởng.

Trong bầu trời đêm vô tận này, cuối cùng cũng có một vì sao thuộc về anh.

Thiết bị đầu cuối vang lên, là cuộc gọi lại của Bạc Cận.

"Xin lỗi, lúc nãy cha đang họp."

Do chênh lệch múi giờ, bây giờ ở Đế Đô Tinh là hơn ba giờ chiều.

Tầm mắt của Trì Nghiêu lướt qua bộ quân phục trên người hắn, và dải viền đỏ trên tay áo biểu thị cấp bậc thiếu tướng, đột nhiên cảm thấy nhìn thuận mắt hơn nhiều.

"Mấy năm qua cha không phải đã đầu tư không ít ngành nghề sao? Cha có kinh nghiệm trong việc làm nông sản phụ không?"

Hiếm khi có thể nói chuyện bình tĩnh, Bạc Cận mỉm cười: "Có, kỹ thuật và nhân sự đều có thể cung cấp."

Trì Nghiêu gật đầu: "Được, lúc cần sẽ tìm cha."

"Thực ra bây giờ cha khá bận." Bạc Cận ngập ngừng nói, "Quân đoàn và quân bộ có rất nhiều việc tồn đọng, ngày nào cũng phải làm thêm giờ."

Trì Nghiêu không hiểu lý do hắn nói vậy.

"Một thời gian nữa sẽ ổn hơn thôi, chú Sâm là một trợ thủ rất tốt."

Bạc Cận nhìn anh: "Vậy nên nhân cơ hội này, chi bằng cha chuyển hết tài sản dưới tên cha cho con đi, dù sao sau này cũng phải cho——"

Trì Nghiêu: "Tín hiệu vùng quê không tốt, cha vừa nói gì?"

Bạc Cận: "......Bây giờ thì sao?"

Trì Nghiêu: "Ừ, nói đi."

Bạc Cận chuyển đề tài: "Con có muốn tiếp quản Ám Bộ——"

Trì Nghiêu: "Alo? Sao lại không nghe được nữa rồi? Tín hiệu quê kém quá, cúp trước đây."

Nhìn màn hình tối đen, Bạc Cận: "......"

Một tháng sau, khi Cảnh Hi đến 0520, xung quanh đã xây không ít nhà xưởng, trên nóc treo biển hiệu "Nhà máy Đào vàng đóng hộp Mãnh Hổ", "Nhà máy Bánh gạo Cẩu Lang", "Nhà máy Trái cây sấy Rắn Độc", "Nhà máy Giấm gạo Cực Ảnh", "Tập đoàn Nông nghiệp Miêu Miêu"......

Gặp Trì Nghiêu sau đó, Cảnh Hi cười: "Cực Ảnh làm giấm gạo?"

Trì Nghiêu nắm tay cậu, cười nhạt: "Đồ ăn cho em, anh không cẩn thận chút sao được?"

Lữ Mông vừa xuống chiến hạm nhìn cảnh tượng này, lập tức nảy ra ý tưởng.

"Lão đại, tôi muốn——"

Cảnh Hi: "......"

Vài ngày sau, bên cạnh khu nhà xưởng lại mọc lên một tấm biển——"Trang trại nuôi gà Phi Long"

Cảnh Hi cũng mang theo một số thông báo từ phía quân đội.

"Sẽ đánh số các đoàn tinh tặc hiện có?" Trì Nghiêu hỏi.

Cảnh Hi gật đầu: "Thống soái đã thiết lập một đội đặc chủng ngoài biên chế, tất cả các đoàn tinh tặc từng tham gia cứu viện đều được biên chế vào, nếu có nhiệm vụ hỗ trợ chiến trường sẽ chọn lọc từ lực lượng này, nếu có đoàn tinh tặc khác muốn gia nhập, phải được anh và tôi thông qua xét duyệt mới được."

Cảnh Hi mở một chiếc hộp kim loại: "Đây là thiết bị đầu cuối của nhóm người vừa được cấp hộ tịch, em tiện mang đến."

Bên trong là hơn ba mươi chiếc hộp nhỏ, Trì Nghiêu liếc mắt đã thấy tên của Phương Lương và Lệ Viễn, tiện tay bấm gọi hình ảnh qua thiết bị liên lạc.

Trên màn hình ảo, Phương Lương đang làm việc trên cánh đồng.

"Lão đại?"

Trì Nghiêu lắc lắc cái hộp trong tay: "Cậu đoán xem đây là gì?"

Phương Lương nheo mắt nhìn kỹ, rồi buột miệng chửi thề, chạy nhanh ra lề đường.

"Tôi đến ngay!"

Trì Nghiêu cười khẽ, lại bấm gọi cho Lệ Viễn.

Chưa đầy năm phút, cửa vang lên tiếng lách cách loảng xoảng.

"Lão đại, tôi, hộ tịch của tôi——"

Lệ Viễn lao vào, nhìn Trì Nghiêu rồi lại nhìn Cảnh Hi, căng thẳng đến lắp bắp, "Thiếu tướng Cảnh, là là là tôi——"

Cảnh Hi cầm hộp thiết bị đầu cuối của gã đưa qua: "Của anh đã có rồi."

Lệ Viễn cẩn thận nhận lấy, như đang nâng thứ gì dễ vỡ.

Nhìn tên mình dán trên đó, cùng dãy mã số nhận dạng vô cùng quen thuộc, đôi tay dính đầy bùn đất của gã dụi mắt, sợ mình nhìn nhầm.

Phương Lương bình tĩnh hơn một chút, mở hộp ra, lấy chiếc vòng tay bạc cài vào cổ tay kích hoạt, xác nhận thông tin cá nhân.

Xác nhận xong, hắn đứng dậy cúi người thật sâu.

"Cảm ơn thiếu tướng Cảnh, cảm ơn lão đại."

Cảnh Hi: "Cậu vốn là người trong hệ thống quân đội, chỉ là giúp cậu khôi phục lại thôi, nên làm mà."

Tình hình của Phương Lương khá đặc biệt.

Hắn vốn là nhân viên điều tra của Ám Bộ, nhưng trong quá trình điều tra về người cải tạo thì mất tích, khi đó Ám Bộ tìm thấy máu và mảnh vụn quần áo của hắn, tưởng rằng hắn đã chết, không ngờ hai năm sau lại nhận được tin tình báo hắn gửi về.

Lâm Trình Đức thuận thế bố trí hắn ở bên cạnh Trì Nghiêu, vừa có thể xử lý công việc nội bộ, vừa thuận tiện cho việc liên lạc giữa hai bên.

Tiếng thút thít vang lên bên tai, Cảnh Hi và Phương Lương quay đầu nhìn Lệ Viễn, A mạnh mẽ cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.

Trì Nghiêu rút một tờ giấy đưa qua, vỗ vỗ vai Lệ Viễn.

"Giờ anh có thể về thăm con bất cứ lúc nào rồi, khóc gì chứ?"

Giọng Lệ Viễn khản đặc: "Tôi tưởng cả đời này sẽ không bao giờ tìm lại được con, cũng không thể lấy lại hộ tịch...... Ngày qua ngày thế này, cứ như nằm mơ vậy."

Cảnh Hi: "Anh từng làm lính đánh thuê, điểm này quả thực khá nhạy cảm, nhưng xét về biểu hiện xuất sắc của anh trong mấy trận chiến vừa rồi, vẫn giúp anh tranh thủ được."

Lệ Viễn mắt đỏ hoe, hiếm khi chân thành nói: "Cảm ơn."

Trì Nghiêu hỏi Cảnh Hi: "Có thể chuyển hộ tịch của con anh ấy về không?"

Cảnh Hi chưa kịp trả lời, đã thấy Lệ Viễn lắc đầu.

"Cha mẹ nuôi của thằng bé đối xử với nó rất tốt, tôi không muốn làm khó nó, đăng ký hộ tịch ở đâu không quan trọng, sống tốt là được rồi."

Trì Nghiêu bất ngờ nhìn gã một cái.

"Ra dáng một người cha rồi đấy."

Lệ Viễn cười khẩy: "Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều rồi mà."

Phương Lương đẩy đẩy gã: "Mau mở ra xem nào, coi chừng tay anh to quá đeo không vừa."

"Miệng quạ đen!"

Lệ Viễn vui vẻ mở hộp, đeo chiếc vòng bạc vào cổ tay, "Cái độ hoàn thiện này, cái trọng lượng này, cái cảm giác này——tuyệt!"

Phương Lương: "......"

Đủ rồi đó.

Thiết bị đầu cuối Cảnh Hi mang đến như một quả bom nguyên tử bùng nổ trên 0520, các đoàn tinh tặc lại càng như được tiêm thuốc kích thích, ngày đêm thay ca xây dựng.

Sau bữa tối, Trì Nghiêu nắm tay Cảnh Hi ra đồng đi dạo.

"Khi nào em đi N1?"

Cảnh Hi: "Giang Phong đã đi trước, em qua đây xem thử, nếu không có vấn đề gì thì mấy hôm nữa sẽ đi."

Trì Nghiêu: "Quân đội trú đóng sắp có thay đổi lớn à?"

Cảnh Hi: "Không chỉ là nhân sự, cả hệ thống đều phải cải cách, cấp cao vẫn đang thảo luận phương án."

Nói đến đây, Cảnh Hi đột nhiên nghĩ tới gì đó, "Thiếu tướng Bạc sắp tiếp quản Bạch Hùng Tọa, chức vụ của Trần Băng Phong cũng đều giao lại cho chú ấy."

Trì Nghiêu: "Vậy Bạch Kình Tọa cũng do cha thống quản à?"

Cảnh Hi gật đầu: "Xem như là nửa cấp trên của em."

Trì Nghiêu không hiểu: "Nhưng ông ấy ngang cấp với cậu mà."

Cảnh Hi: "Chú ấy sắp thăng trung tướng rồi."

Trì Nghiêu: "..."

Cảnh Hi quan sát nét mặt của anh, không tỏ ra cảm xúc gì mà nói: "Thật ra em sắp rất bận—"

Trì Nghiêu: "..."

Sao nghe câu này quen thế nhỉ.

Cảnh Hi: "Nhưng em không muốn phải xa cách anh lâu dài."

Trì Nghiêu nhướn mày: "Vậy nên?"

Cảnh Hi cười nhẹ: "Lời đề nghị của thượng tướng Lâm, anh có thể suy nghĩ lại một chút không?"

Quả nhiên.

Trì Nghiêu hừ một tiếng: "Nhận công việc của ông ấy rồi chúng ta mới thực sự phải xa nhau."

Cảnh Hi nắm chặt tay anh: "Thống soái đã hứa với em, nếu anh nhận đặc vụ điều tra, các công việc phối hợp liên quan đều sẽ giao cho em. Chúng ta sẽ là đồng nghiệp."

Trì Nghiêu: "Em muốn làm việc với anh đến vậy à?"

Cảnh Hi gật đầu.

Trì Nghiêu cười: "Nếu cậu làm anh vui, anh sẽ cân nhắc."

"Được."

Cảnh Hi kéo anh vội vã đi về.

Trì Nghiêu kéo dài giọng, lười biếng cười: "Không cần vội, trời chưa tối mà."

Kết quả không phải về nhà, mà là lên chiến hạm của Phi Long.

"Cho anh xem cái này."

Cảnh Hi dẫn anh vào phòng làm việc.

Dưới ánh đèn, trong không gian rộng lớn đứng sừng sững một con sói trắng oai phong.

Ánh mắt của Trì Nghiêu lóe lên: "Đây là—"

"Là nỉ đấy."

Cảnh Hi kéo anh lại gần, "Em chọc đấy."

Nhớ đến con sói mình từng chọc, Trì Nghiêu giơ tay lên sờ: "...Dùng gì chọc vậy?"

Cùng là người chọc như nhau, sao lại có khác biệt lớn thế?

Cảnh Hi: "Lông đuôi của anh, em lén thu thập rất nhiều."

Trì Nghiêu: "..."

Cảnh Hi nhìn anh cười: "Em dùng nó để cầu hôn anh, thế nào?"

Trì Nghiêu: "..."

Cảnh Hi: "Vui không?"

Trì Nghiêu: "Tim anh bị em đâm thủng rồi, em nói xem?"

Hai người nhìn nhau, rồi cùng cười.

Buổi tối, Cảnh Hi đang làm việc trong thư phòng, Trì Nghiêu bưng cà phê bước vào.

"Muộn rồi, mai làm tiếp—"

"Meo ~"

Con mèo đang nghịch ngợm đột nhiên nhảy vọt qua, Trì Nghiêu sợ nó bị phỏng nên lùi về phía sau một bước, kết quả lại giẫm lên chân của Ẩn Vệ, anh phải tránh ra lần nữa. Kết quả là đứng vững rồi nhưng tách cà phê trong tay lại bị đổ.

Thấy Trì Nghiêu sa sầm mặt, một mèo một chó lập tức ngoan ngoãn, ngồi xổm bên cửa, không dám nhúc nhích.

Nghe tiếng động, Cảnh Hi buông công việc tiến lại gần.

"Bị phỏng không?"

Trì Nghiêu lấy khăn giấy lau khô mu bàn tay.

"Không sao."

Cảnh Hi cau mày: "Đỏ hết cả rồi, đi bôi thuốc đi."

Trì Nghiêu: "Em quên anh có thể chất gì à? Cần gì bôi thuốc?"

Nhưng nửa tiếng sau, vết phỏng trên mu bàn tay vẫn chưa hết, còn đau rát từng hồi.

Cảnh Hi lấy túi đá đích thân chườm lạnh cho anh.

"Anh nói có khi nào—"

Trì Nghiêu nghĩ ngợi, để Tiểu Hắc biến thành quân đao, nhẹ nhàng rạch một đường trên mu bàn tay.

Máu lập tức rỉ ra từ vết thương, chảy xuống dọc theo tay.

Trì Nghiêu thầm đếm, nhưng đếm đến mười mà vết thương không hề có dấu hiệu lành lại.

Anh nhìn Cảnh Hi: "Vết thương vẫn còn—"

Cảnh Hi ôm chặt anh, không nhịn được bật cười, nhưng khóe mắt lại đỏ lên.

"Có hiệu quả rồi."

Để cho chắc chắn, Trì Nghiêu lập tức gọi video cho Cừu Thiên Lâm.

"Độ đậm đặc của enzyme tái sinh trong cơ thể cậu đã giảm xuống mức nhất định, vết thương sẽ không dễ lành nữa, đây là hiện tượng bình thường, có thể tiến vào giai đoạn điều trị tiếp theo rồi."

Cừu Thiên Lâm phấn khích nói: "Bên này tôi đã chuẩn bị xong, hai ngày nữa sẽ lên đường đến 0520, giữ lại mẫu máu đến lúc đó giao cho tôi!"

Cúp cuộc gọi, Trì Nghiêu và Cảnh Hi đan mười ngón tay vào nhau, cười khẽ.

"Thời gian của anh cuối cùng cũng đang đến gần em rồi."

Ba ngày sau, đội của Cừu Thiên Lâm đến 0520.

Sau khi trải qua một loạt kiểm tra, xác định tình trạng hồi phục của Trì Nghiêu ổn định, Cảnh Hi mới yên tâm.

Trên đường về nhà, thiết bị đầu cuối của cả hai đột nhiên đồng loạt kêu lên.

Trì Nghiêu mở ra xem, là thông báo từ hệ thống quân đội.

"Em không thể đi N1 được rồi."

Cảnh Hi cau mày, giọng lạnh lùng: "Ở N0996 bùng phát thú triều, quân đội đã giao nhiệm vụ lần này cho Phi Long."

"Anh cũng vừa nhận được tin."

Trì Nghiêu chỉ cho cậu nhìn màn hình ảo của mình, bất lực nói: "Cực Ảnh được điều động làm đội cứu viện lần này."

Cảnh Hi: "Vậy cùng đi chứ?"

Trì Nghiêu: "Chỉ còn cách đó thôi."

Cả hai đồng thời gọi video ra ngoài.

Cảnh Hi: "Tiểu Nhan, thông báo mọi người kiểm tra thiết bị máy móc liên quan, chuẩn bị xuất phát—"

Trì Nghiêu: "Lão Phương, có nhiệm vụ rồi, bảo các anh em trong đoàn tập trung tại bãi đáp—"

Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "Xuất phát ngay lập tức!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play