Sáng hôm sau, Cảnh Hi đến khoang chỉ huy của chiến hạm, kết nối với sở chỉ huy tạm thời để họp sớm, còn Trì Nghiêu thì ăn sáng xong là ra ngoài.
"Lão đại, chúng ta đi đâu chơi vậy?"
Thiết Hùng ngồi ở ghế phụ lái, mắt sáng long lanh.
"Không phải đi chơi, là đi làm việc." Trì Nghiêu nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe.
Đợt thú triều ở 820 và ở 333 có điểm khác biệt.
Những con thú biến dị trên hành tinh 333 bị ảnh hưởng bởi sóng âm, giống như bị tiêm thuốc kích thích, tấn công không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm.
Thú triều ở đây lại tương đối bình thường hơn, sau mỗi đợt tấn công sẽ nghỉ ngơi một ngày hoặc nửa ngày rồi mới tiếp tục.
Đứng từ góc độ của Phi Long, chiến tranh với mức độ này khiến họ cảm thấy rất dễ đối phó.
Có Cảnh Hi ở đây, những người dưới quyền cậu ấy cũng coi như đáng tin cậy, về mặt chiến đấu Trì Nghiêu không lo sẽ gặp vấn đề.
Điều khiến anh đau đầu lúc này là đám "U Linh" và những bí mật đang ẩn giấu trên lục địa phía Nam này.
Thiết Hùng ngồi khoanh chân, sờ sờ chiếc bình cá nhỏ treo trước ngực.
Chiếc bình chỉ lớn bằng nửa nắm tay, bên trong có một con cá vàng nhỏ đang bơi lờ đờ.
Bên ngoài bình có một bộ phận cân bằng, dù nó có vung vẩy thế nào thì chiếc bình cũng luôn giữ được trạng thái tĩnh.
Đây là món quà mà "anh đẹp trai" đã tặng.
"Lão đại, khi nào anh sẽ bắt anh đẹp trai về nhà vậy?" Thiết Hùng tò mò hỏi.
Trì Nghiêu tìm một ngôi làng chưa bắt đầu sơ tán để chuẩn bị hạ cánh.
"Nhóc gấp lắm sao?"
"Gấp chứ." Thiết Hùng cười khúc khích, "Ảnh thơm lắm, còn cho con đồ ăn ngon nữa, nhỡ bị người khác cướp mất thì sao?"
Trì Nghiêu liếc nhìn cậu: "Nhóc thích cậu ta à?"
Thiết Hùng nghiêm túc gật đầu: "Anh ấy đẹp hơn Xuân Cầm, lại không đáng sợ như Xuân Cầm."
Trì Nghiêu cười nhạt: "Thích cũng là của tôi."
Thiết Hùng: "......"
Đường phố vắng tanh, chỗ đậu xe thì đầy rẫy.
Trì Nghiêu tùy tiện tìm một chỗ, mở cửa xuống xe.
Anh đã tra cứu về địa điểm của cuộc thi săn tiền thưởng. Tuy mỗi năm sẽ có chút thay đổi, nhưng khu vực này vẫn là nơi tập trung nhất.
Nơi này phía đông giáp biển, phía tây gần rừng, cả khu vực tạo thành một vòng tròn bao quanh.
Thiết Hùng tự mình nhảy xuống xe, đi theo sát Trì Nghiêu.
Đi được nửa con phố, họ mới nhìn thấy người đầu tiên.
Đó là một nữ beta đang vội vã băng qua đường với đứa con trên tay, bên cạnh còn xách vài cái túi.
"Xin chào?"
Nữ beta thấy Trì Nghiêu chào mình, quay đầu nhìn qua, nhận ra anh rồi theo bản năng lùi lại nửa bước, nhưng đôi mắt lại sáng lên.
"Anh, anh là Trì Nghiêu?"
Trì Nghiêu gật đầu: "Cần giúp đỡ không?"
"Không cần không cần, đồ rất nhẹ mà." Nữ beta lắc đầu, rồi dè dặt hỏi: "Là thiếu tướng Cảnh phái anh ra làm nhiệm vụ sao?"
Nói xong, cô chú ý đến đứa trẻ bên cạnh Trì Nghiêu, cậu bé đang chớp đôi mắt ngây thơ, khuôn mặt bầu bĩnh trông vô cùng đáng yêu.
Không, không thể nào chứ?!
Đây là con của Trì Nghiêu sao?!
"Đúng vậy, cậu ấy bảo tôi đến đây xem xét tình hình trước." Trì Nghiêu thuận theo câu chuyện của cô mà trả lời, đưa mắt quan sát xung quanh, "Có vẻ các bạn đều tuân thủ chỉ thị của quân đoàn."
Nhắc đến chuyện này, nữ beta mặt mày ủ ê, định mở miệng nói thì đứa bé trong tay đột nhiên khóc ré lên.
Cô vội vàng dỗ dành con, lại muốn tranh thủ trò chuyện thêm với Trì Nghiêu, ngập ngừng lên tiếng: "Nhà tôi ở ngay bên cạnh, không biết anh có muốn ghé uống trà nghỉ ngơi một lát không?"
Vừa nói xong, cô lại thấy lời mời của mình thật buồn cười.
Đây là đoàn trưởng của tinh tặc đoàn mạnh nhất đế quốc, làm sao có thể đồng ý lời đề nghị tầm thường như vậy.
"Được thôi, vừa hay con tôi cũng mệt rồi." Trì Nghiêu nói hờ hững.
Thiết Hùng, người hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì, lập tức giở bộ mặt ủy khuất, kéo kéo ống quần Trì Nghiêu: "Chân con mỏi quá đi~"
Trì Nghiêu: "......"
Lại là cái trò lố bịch nhóc học từ đâu vậy.
Nữ beta vui mừng khôn xiết, sợ anh sẽ đổi ý, lập tức dẫn họ về nhà.
Đi qua con đường chính, họ rẽ vào một con hẻm nhỏ rộng chưa tới hai mét.
Chỉ vài phút sau họ đã đến nhà của cô.
Trì Nghiêu ngay lập tức nhìn thấy những công cụ săn bắn đặt ở góc sân, nhưng đã rất cũ nát.
Nữ beta mời họ ngồi xuống rồi đi chuẩn bị trà và bánh.
Nhận ra ánh mắt của anh, cô mỉm cười giải thích: "Đó là do cha của chồng tôi khi còn trẻ tự làm, ông ấy là nông dân, cũng có giấy phép săn bắn, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đi săn."
Ở thời đại này, thu nhập của nông dân cao hơn rất nhiều so với hầu hết các công việc văn phòng, địa vị xã hội cũng rất cao. Còn những thợ săn, lại càng được mọi người kính trọng hơn.
Khi thú triều tấn công, thợ săn thậm chí có thể được đưa vào lực lượng quân đội dự bị khẩn cấp.
"Cái kia là sừng hươu à?" Thiết Hùng chỉ vào bộ xương thú treo ngoài cửa sổ hỏi.
Người phụ nữ đặt con vào xe nôi, cười đáp: "Đúng vậy, đó là do cha chồng tôi săn được."
"Nghe có vẻ như gia đình chồng chị có truyền thống làm thợ săn?" Trì Nghiêu hỏi với giọng bình thản.
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng thế, ở đây rất nhiều gia đình có truyền thống này."
Trì Nghiêu: "Tôi từng nghe nói về những cuộc thi săn bắn, chỉ cần bắt được mục tiêu được chỉ định trong khoảng thời gian quy định thì có thể giành được số tiền thưởng hậu hĩnh. Nếu nơi này cũng có cuộc thi đó, gia đình thợ săn của chị chắc sẽ rất thích hợp tham gia."
Người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế đơn, tay đung đưa xe nôi.
"Quả thật có, cha chồng tôi cũng đã từng tham gia."
Trì Nghiêu khẽ cười, hỏi một cách hờ hững: "Ông ấy có thể săn được một con nai cấp hai, thực lực không tồi, hẳn phải đạt được thứ hạng cao."
Người phụ nữ bất đắc dĩ lắc đầu: "Đối thủ quá mạnh, cha chồng tôi đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên."
"Có mạnh không?" Trì Nghiêu hỏi.
Người phụ nữ thấy anh có hứng thú, liền kể hết mọi điều mình biết.
"Nghe nói đây là cuộc thi do một vị phú hào địa phương tổ chức để tri ân quê hương, gần như mọi thợ săn trong vùng đều tham gia. Phần thưởng quả thật rất hậu hĩnh, thậm chí còn có thể được đề cử vào làm việc tại công ty của phú hào đó."
Trì Nghiêu: "Làm công việc gì?"
Người phụ nữ lắc đầu: "Lương rất cao, một năm phải được cả triệu tinh tệ, nhưng cụ thể làm gì thì tôi cũng không rõ."
Với mức kinh tế của lục địa này, thu nhập một triệu mỗi năm chắc chắn có thể đạt mức trung lưu.
Trì Nghiêu: "Thật sự có người nhận được công việc như vậy không?"
Người phụ nữ gật đầu: "Có, nhiều người nữa là khác, nhưng mà..."
Nói đến đây, người phụ nữ đột nhiên ngập ngừng.
Trì Nghiêu chú ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của cô, liền kéo Thiết Hùng qua đặt lên đùi, thô lỗ vò rối tóc cậu nhóc.
"Thật sự có chuyện tốt như vậy? Nếu vậy, để đám người dưới trướng tôi đi tham gia, tôi cũng đỡ phải lo nghĩ."
Thiết Hùng đang mê mẩn thưởng thức điểm tâm, bất thình lình bị tấn công, cố gắng giãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo.
"Lão đại! Con mẹ nó điểm tâm chui cả vào lỗ mũi con rồi!"
Người phụ nữ bị Thiết Hùng làm cho bật cười, không tự giác mà thả lỏng cảnh giác.
"Nhưng như thế, bọn họ sẽ không còn làm việc cho ngài nữa đâu."
Trì Nghiêu làm như đang đùa với Thiết Hùng, thuận miệng hỏi: "Tại sao?"
Người phụ nữ theo bản năng liếc nhìn ra cửa, hạ giọng: "Vì những người đã nhận được công việc đó, không ai quay trở lại nữa."
Trì Nghiêu khựng lại, khó hiểu hỏi: "Không trở lại? Đã bao lâu rồi?"
Người phụ nữ đáp: "Người lâu nhất đã hơn bốn mươi năm, nhà họ hàng năm vẫn nhận được một khoản tiền lớn, nhưng người thì không có bất kỳ tin tức gì."
"Công việc gì mà thần bí vậy?" Trì Nghiêu cười cười, "Không lẽ là đi khai thác mỏ ở tinh cầu khoáng sản?"
Người phụ nữ lắc đầu: "Không ai biết, nhưng dù vậy, mọi người vẫn rất ngưỡng mộ, năm nào cũng có nhiều người đi thi."
Trì Nghiêu: "Mỗi năm có nhiều người nhận được công việc như vậy không?"
"Khoảng hai, ba mươi người gì đó," người phụ nữ không chắc lắm, "Sau mỗi cuộc thi sẽ có hàng trăm người được đưa đi phỏng vấn, nhưng chỉ một số ít đỗ, đa số sẽ được trả về sau vài tháng."
Trì Nghiêu: "Vậy những người được trả về cũng không biết đó là công ty gì, làm công việc gì?"
"Không ai chịu nói cả," người phụ nữ nhìn đứa bé đang ngủ trong xe đẩy, "Chỉ nghe nói công ty đó rất lớn, có liên quan đến đủ ngành nghề, những người không trúng tuyển còn được công ty chi trả cho một kỳ nghỉ miễn phí mấy tháng liền."
Có lẽ không phải là đi nghỉ dưỡng, mà là bị giam lại cải tạo.
Những điều cần hỏi đã hỏi xong, Trì Nghiêu chuẩn bị đứng dậy rời đi.
"Cái đó..." người phụ nữ gọi anh lại.
Trì Nghiêu mỉm cười: "Có gì cần giúp đỡ sao?"
Người phụ nữ không kìm được lòng hiếu kỳ, hạ giọng hỏi: "Đứa bé này là con của ngài à? Dễ thương quá."
Trì Nghiêu xoa đầu Thiết Hùng, mỉm cười không đáp.
Trong mắt người phụ nữ, sự im lặng ấy chính là lời thừa nhận.
"Tôi... có thể chụp chung với hai người một tấm ảnh không?" người phụ nữ thận trọng hỏi.
Trì Nghiêu cúi đầu nhìn Thiết Hùng một cái, cười đáp: "Được thôi."
Một lát sau, nhìn theo bóng lưng họ rời đi, người phụ nữ vừa vui vừa buồn.
Vui vì cuối cùng cũng được gặp đoàn trưởng của đoàn tinh tặc Trì Ảnh, buồn vì anh ta nói có vợ lại là thật.
Ngồi xuống chưa được vài phút, người phụ nữ không kìm nén nổi, mở nền tảng xã hội đăng tải trạng thái.
【Aaaaaa mọi người ơi, tôi gặp Trì Nghiêu ngoài đời thật rồi! Anh ấy còn đến nhà tôi làm khách nữa! [ảnh chụp chung.jpg]】
Với tư cách là một blogger đời sống có hàng triệu người theo dõi, dòng trạng thái này nhanh chóng thu hút hàng vạn bình luận.
"Cái gì? Cô thực sự chụp được ảnh chung với Trì Nghiêu!! Quá may mắn rồi!"
"Đứa bé trong ảnh dính sát Trì Nghiêu là ai thế? Dễ thương vãi!"
"Trời ơi! Nói với tôi đó không phải là điều tôi đang nghĩ đi aaaaa!"
"Vừa công khai thì đã có con rồi, quả nhiên là anh Trì Nghiêu!"
Thấy nhiều người chú ý đến đứa bé, người phụ nữ sợ một số người bình luận quá khích, vội vàng giải thích.
【Đây là bé cưng của ngài Trì, tôi thích quá trời!】
Kết quả, không lâu sau, dòng trạng thái này leo lên top tìm kiếm nóng hổi.
Tên của Trì Nghiêu một lần nữa xuất hiện trên tiêu đề.
Sau buổi họp sáng, Cảnh Hi gọi Kim Trạch đến kiểm tra khẩu cung của U Linh, cả buổi sáng bận bịu không ngừng, mãi đến giờ cơm trưa cậu mới có thời gian ngồi xuống uống nước.
Vừa trở về khoang chính, cậu đã nghe thấy tiếng cười phóng khoáng của bộ trưởng Bộ Ngoại giao, Tiểu Hàn.
"Có chuyện vui à?"
Cảnh Hi cầm cốc nước, ung dung bước tới.
Hàn Hữu Thăng đang cười dở thì quay đầu lại, lập tức cứng đờ.
"Khụ khụ——" hắn lập tức nghiêm túc, nhanh chóng đứng lên, "Lão đại, quả nhiên là Trì lão đại, tôi có chút thích anh ấy rồi."
Cảnh Hi: "..."
Cần gì anh thích?
Hàn Hữu Thăng phóng to màn hình ảo, nghiêng người để Cảnh Hi xem.
"Chuyện hôm qua giải quyết rồi!"
Cảnh Hi ngước mắt, nhìn thấy từ khóa đầu tiên trên bảng hot search, khóe mắt giật giật——#Kinh ngạc! Trì Nghiêu sinh con#
Cậu tiện tay bấm vào xem.
"CP fan vừa ăn Tết xong liền chuyển sang cúng Thanh Minh."
"Mẹ kiếp, tôi đến giờ vẫn không thể tin được đây là sự thật."
"Cứ tưởng hai nam thần của tôi thành một đôi, hóa ra chỉ là ảo giác."
"Trì Nghiêu nói đùa, nhưng chúng ta lại tưởng thật huhu——"
"Tự nhiên thấy thương thiếu tướng Cảnh quá."
Cảnh Hi mơ hồ cảm thấy có điềm chẳng lành, cậu mở tài khoản mạng xã hội của mình lên.
Dưới bài đăng đầu tiên, bình luận tăng lên hơn một triệu.
Bình luận được nhiều lượt thích nhất——Thiếu tướng Cảnh đừng khóc, alpha tốt không chỉ có mỗi Trì Nghiêu đâu.
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu lại làm trò gì nữa đây?
Một ngày sau khi "come out" công khai, cậu lại bị "bỏ rơi"?
Trì Nghiêu đã điều tra một vài hộ gia đình.
Sau khi khảo sát qua vài nhà, đến nhà thứ ba, những người trong đó nhìn Thiết Hùng với ánh mắt khác thường, đủ loại đồ ăn vặt nhét vào tay cậu nhóc không tiếc tiền.
Thiết Hùng bình thường chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, hôm nay lại bị dọa đến dựng hết lông tơ, ngậm cái đùi gà trốn sau lưng Trì Nghiêu.
"Đám người này thật là quái lạ!"
Trì Nghiêu cũng bị họ làm cho rối não.
Tuy nhiên, trẻ con luôn là cầu nối tốt để kéo gần khoảng cách, chỉ cần có lợi cho việc điều tra, anh cũng không quan tâm lắm.
Quay trở lại xe bay, Thiết Hùng cẩn thận đặt đống đồ ăn vặt vào ghế ngồi.
"Lão đại, cái này con có thể mang về chia với anh đẹp trai ăn được không?"
Trì Nghiêu đang suy nghĩ, nghe thấy vậy bèn quay đầu nhìn túi đồ ăn cậu giơ lên.
"Chua quá điên," ba chữ to đập vào mắt một cách rõ ràng. 变态酸
Trì Nghiêu: "..."
Trì Nghiêu: "Không được."
Thiết Hùng nhảy lên ghế ngồi.
"Tại sao?"
Trì Nghiêu: "Vì tôi không thích ăn."
Thiết Hùng: "? Con đâu có nói là cho anh ăn đâu."
Trì Nghiêu lái xe đi.
"Nhưng tôi sẽ ăn mất."
Thiết Hùng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không hiểu.
Thôi kệ, lão đại nói gì cũng đúng.
Trì Nghiêu đặt tay lên vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, trong đầu cân nhắc những thông tin vừa nhận được.
Anh đặc biệt chọn những gia đình không có dấu hiệu của người bị cải tạo, và hầu hết những gì họ nói đều khớp với nhau.
Tổ chức này sử dụng các cuộc thi săn tiền thưởng để chọn lọc những người có thể chất và năng lực vượt trội, sau đó đưa họ về căn cứ để cải tạo. Những ai cải tạo thành công sẽ gia nhập tổ chức, còn những người thất bại thì bị đưa trở lại.
Dựa trên thời gian, đây có lẽ là giai đoạn sơ khai của "Công viên giải trí".
Có thể vì kết quả ở đây khá tốt nên nó dần dần được triển khai sang các hành tinh khác, biến hóa thành nhiều dạng cuộc thi khác nhau tùy thuộc vào đặc điểm của từng nơi.
Nhưng những người thành công liệu có phải là những "Mặt nạ" trong U Linh, hay họ đã bị chuyển đến những công viên khác để trở thành người chơi hoặc NPC?
Còn những người thất bại thì sao? Họ có uống độc dược, hay đã nhận được lợi ích khác và bị buộc phải giữ bí mật cho tổ chức?
Hay có người nào đó đã trở thành mẫu vật cho một viện nghiên cứu nào đó rồi?
Khi quay lại khu vực quân hạm, một nhóm tị nạn mới đã được chuyển lên tàu.
Các con đường gần quân hạm chật kín người.
Khi hạ cánh, từ xa Trì Nghiêu đã thấy Cảnh Hi đang đích thân duy trì trật tự.
Anh định tiến về phía Cảnh Hi, nhưng đột nhiên thấy cậu nhận được cuộc gọi và đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, một số người tị nạn ở phía sau hàng ngũ cũng lẻn vào theo.
Trì Nghiêu nhíu mày.
Cảnh Hi càng đi càng sâu, đến khi dừng lại ở một con hẻm chỉ đủ cho một người đi qua.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bèn ngắt cuộc gọi, rồi thoáng thấy một bóng dáng lướt qua ở đầu hẻm.
"Ai ở đó?"
Không lâu sau, một nam và một nữ beta bước ra từ đầu hẻm.
Nam beta gãi đầu, hơi ngại ngùng nói: "Xin lỗi thiếu tướng Cảnh, chúng tôi thấy hàng còn dài nên quay về nhà lấy ít đồ."
Cảnh Hi bước tới trước mặt họ: "Chúng tôi chuyển các người đến nơi an toàn chỉ là biện pháp phòng ngừa, không có nghĩa là khu vực này chắc chắn sẽ bị phá hủy. Quân đội sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nhà của các người, đừng lo lắng quá."
Nữ beta mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, liên tục cảm ơn: "Cảm ơn ngài, nếu không có ngài, chúng tôi cũng không biết phải làm gì."
Cảnh Hi lấy khăn giấy từ túi đưa cho cô.
"Đừng áp lực quá, theo tôi quay lại đi."
Nữ beta rút khăn giấy: "Thật sự xin lỗi."
Cô lau mắt, thấy Cảnh Hi quay đi, ánh mắt liền hiện lên sự ác độc.
Cậu vừa đi được vài bước thì phía sau đột nhiên có tiếng động nhẹ, Cảnh Hi nhanh chóng áp sát tường, đồng thời đá bay khẩu súng trong tay nữ beta.
Nữ beta loạng choạng lùi lại mấy bước, vừa định rút khẩu súng dự phòng thì đột nhiên mắt tối sầm lại, đến cả đứng cũng không nổi.
"Ưm—!"
Chuyện gì đang xảy ra?!
Vèo!
Viên đạn xuyên qua tường, để lại những lỗ nhỏ li ti.
Cảnh Hi tránh đạn liên tục, mũi chân đá vào khuỷu tay nam beta, đồng thời bẻ ngược cổ tay hắn và giật lấy súng, sau đó dùng báng súng đánh hắn ngất đi.
Từ phía sau vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Cảnh Hi nhanh chóng nép sau bức tường ở đầu hẻm.
Nghe tiếng bước chân, trong đầu cậu đang tính toán số người.
Khi tiếng bước chân chỉ còn cách hai ba mét, một giọng nói vang lên, và tiếng bước chân đột ngột dừng lại.
"Các người đang tìm ai vậy?"
Đám tị nạn giật mình quay lại, thấy Trì Nghiêu chặn lối vào hẻm, ánh mắt nhìn họ như đang nhìn một đống xác chết.
Người phản ứng nhanh liền giơ súng lên.
Pằng!
"Ưm—!"
Khẩu súng của hắn rơi xuống đất, hắn ôm lấy cổ tay bị bắn xuyên, nghiến răng nghiến lợi để không kêu lên.
Con hẻm này tuy không có ai xung quanh vì mọi người đã ra ngoài xếp hàng, nhưng lại không xa đường chính.
Ngoài đó toàn là lính canh, chỉ cần có động tĩnh ở đây là họ sẽ lập tức kéo đến.
Trừ khi không còn cách nào khác, đám tị nạn không dám tùy tiện dùng súng.
Nhưng Trì Nghiêu thì chẳng có chút e dè nào.
Ở đầu bên kia con hẻm, nghe thấy giọng của Trì Nghiêu, Cảnh Hi biết rằng mọi chuyện đang xấu đi.
Cậu tranh thủ lúc Trì Nghiêu thu hút sự chú ý của họ, nhanh chóng lao ra, cùi chỏ khóa cổ một tên rồi siết mạnh, khiến hắn ngất xỉu.
Những người tị nạn gần đó liền quay lại tấn công về phía cậu.
Hơn ba mươi người bị Trì Nghiêu và Cảnh Hi chặn ở hai đầu hẻm, dù có dùng hết sức cũng không thể vượt qua, chứ đừng nói đến việc ám sát.
Cảnh Hi xử lý xong kẻ trước mặt, thấy Trì Nghiêu đang dùng họng súng chĩa vào trán một tên, bèn bước tới.
"Đừng giết vội."
Pằng!
Trì Nghiêu bóp cò.
Tên tị nạn co giật mạnh, rồi ngã gục xuống đất.
Cảnh Hi nhíu mày: "Em bảo đừng—"
"Em đang ra lệnh cho anh à?" Trì Nghiêu lạnh lùng nhìn cậu.
Cảnh Hi: "..."
Giận rồi?
Cảnh Hi tiến thêm một bước, giọng mềm mỏng: "Chúng ta về rồi—"
Tiểu Hồng: 【Cảnh báo: Hướng 3 giờ phát hiện có phản ứng vũ khí nóng!】
Tiểu Hắc: 【Có tay súng bắn tỉa ở hướng 3 giờ.】
Cảnh Hi đang định giơ súng lên, đột nhiên bị Trì Nghiêu kéo lại, ôm vào trong ngực.
Trì Nghiêu nghiêng người chắn cho Cảnh Hi, khẩu súng trong tay chĩa thẳng về hướng đó.
Khoảng cách rất xa, Tiểu Hắc tự giác dựng lên ống ngắm.
Nhưng khi còn chưa kịp biến hình xong, Trì Nghiêu đã bóp cò súng.
Tay bắn tỉa bên kia vừa mới vào vị trí thì đã bị một viên đạn xuyên qua nòng súng hạ gục ngay lập tức.
Tiểu Hắc im lặng thu lại ống ngắm còn đang biến hình dở.
Ở đầu kia, Thiết Hùng bị người nọ vứt xuống bên lề đường, ôm lấy đống đồ ăn vặt, ngậm kẹo mút mà lướt qua đám đông một cách nhàn nhã.
Đây là heo, đây là khỉ, đây là ngựa...
Ngửi đủ loại mùi khác nhau, Thiết Hùng lẩm nhẩm trong lòng.
Vẫn là anh đẹp trai có mùi thơm nhất, một mùi rất ấm áp.
"Nhóc con, cháu lạc với người nhà à?"
Đột nhiên có hai alpha chắn trước mặt nó.
Thiết Hùng ngẩng đầu nhìn, một con là cáo, một con là chuột.
Hai người thấy nó không nói gì, liền ngồi xổm xuống, mỉm cười nói: "Người nhà cháu chắc đang lo lắng lắm, chú dẫn cháu đi tìm họ nhé?"
Thiết Hùng nghĩ ngợi một chút, rồi nghiêm túc đáp: "Anh ấy sẽ không lo đâu."
Alpha: "Thế cháu không muốn tìm anh ấy à?"
Thiết Hùng lắc đầu: "Không muốn."
Lúc lão đại tức giận, nó không muốn lại gần đâu, sẽ bị nhổ trọc mất.
Một alpha khác lấy ra một gói đùi gà từ túi.
"Thế chơi với bọn chú một lúc, cái này tặng cháu ăn."
Thiết Hùng nhìn vào lòng mình, hình như chưa có loại đùi gà nhỏ này.
Nó nuốt nước bọt, gật đầu miễn cưỡng: "Vậy được."
Những người tị nạn xung quanh thấy cảnh này đều tưởng bọn họ đang đưa đứa trẻ về, hơn nữa bầu không khí khi sơ tán đang căng thẳng, chẳng ai kịp để ý quá nhiều.
Thế là hai người dễ dàng ôm lấy Thiết Hùng chạy vào một con hẻm khác.
Cuối hẻm có một chiếc xe lơ lửng đang đỗ.
Alpha bấm gọi liên lạc, nói với đầu dây bên kia: "Lão đại, đứa trẻ đã nằm trong tay chúng tôi!... Bọn họ đã hành động, hiện tại vẫn chưa liên lạc được... Được, chúng tôi sẽ tới ngay!"
Thiết Hùng bị ôm chạy, đống đồ ăn vặt trong tay rơi mất mấy gói.
"Tôi bị rơi đồ rồi!"
Không ai đáp lại nó.
Thiết Hùng quay đầu nhìn đống đồ ăn vặt bị người phía sau giẫm lên, giận dữ.
Hẻm không dài, hai người nhanh chóng lên xe lơ lửng.
Alpha quay sang tài xế phía trước: "Đi Long Tu Khẩu!"
Vừa dứt lời, động mạch chủ trên cổ gã đã bị một thứ lạnh băng chĩa vào.
"Ông đây nói mà anh không nghe thấy à?"
Alpha nhìn qua gương chiếu hậu, thấy rõ ràng là móng vuốt sắc nhọn của đứa trẻ, đồng tử gã co lại.
Thằng nhóc này hóa ra cũng là—!
Một lát sau, đám binh lính vừa nhận được tin tức liền hối hả bao vây chiếc xe lơ lửng.
Khi cánh cửa xe được mở ra, ba alpha bên trong đều đã bất tỉnh nhân sự, chỉ có Thiết Hùng ngồi ở ghế sau, gặm đùi gà, lắc lư chân, trông vô cùng nhàn nhã.
"Em không sao chứ?" Một người lính ngay thẳng sững sờ, vội vàng bế đứa trẻ ra ngoài, "Có bị thương không?"
Thiết Hùng: "Tôi đói rồi."
Người lính: "..."
Ở đầu bên kia con hẻm, vừa giải quyết xong tay bắn tỉa, Cảnh Hi nhận được báo cáo từ bên dưới.
"Anh bỏ mặc Thiết Hùng một mình bên ngoài?"
Trì Nghiêu mặt lạnh.
"Bây giờ em còn có thời gian lo cho người khác à?"
Cảnh Hi gọi người đến nhanh chóng chuyển đám người dưới đất đi, kéo Trì Nghiêu ra ngoài.
Trở lại chiến hạm, Trì Nghiêu suốt dọc đường mặt vẫn lạnh như băng, Cảnh Hi chân thành xin lỗi.
"Xin lỗi, làm em lo lắng rồi."
Mặc dù cậu không thấy mình sai ở chỗ nào.
Trì Nghiêu hừ lạnh: "Lấy bản thân làm mồi nhử, cố tình dụ tinh tặc qua, gan em cũng lớn nhỉ."
Cảnh Hi: "..."
Giọng của Trì Nghiêu lạnh lùng: "Nếu anh không tình cờ thấy, em định tự mình giải quyết hết à? Mặc áo chống đạn chưa? Áo giáp bảo hộ đâu?"
Cảnh Hi: "...Em có mang."
Trì Nghiêu nhìn thẳng vào mắt cậu: "Em mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là người thường, một viên đạn là đủ lấy mạng em rồi!"
Cảnh Hi nhìn anh, không nói gì.
Trước khi không khí trở nên căng thẳng, Cảnh Hi lén lút vươn tay, cọ cọ mu bàn tay anh, ngón tay thăm dò luồn vào lòng bàn tay anh.
"Nhưng, anh thấy em rất đáng yêu phải không?"
Trì Nghiêu siết chặt tay cậu: "..."
Cảnh Hi cười nhẹ: "Không phải anh đã lén chụp mấy tấm ảnh rồi sao?"
Trì Nghiêu: "..."
Sao lại bị phát hiện?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT