Thực tế chứng minh, ngay cả Trì Nghiêu cũng không thể lường trước mọi chuyện.
Khi họ vừa trở về từ chiến trường, Trì Nghiêu mở thiết bị đầu cuối, muốn xem phản ứng của cư dân mạng về việc ám sát của tinh tặc, nhưng phát hiện số lượng người theo dõi của mình đã từ 0 tăng lên hơn hai tỷ.
Bài đăng duy nhất của anh có lượt bình luận và lượt thích nhiều đến mức anh lười đếm.
Cảnh Hi đưa cho anh một chai nước, tiện tay liếc qua màn hình.
"..."
Phần bình luận còn khủng khiếp hơn cậu tưởng—
"Đây là người thật hay chỉ là kẻ giả mạo?"
"Đã biết Trì Nghiêu là người vô hộ khẩu, không thể lập tài khoản, nên chắc chắn tài khoản này là giả mạo."
"A a a a a chắc chắn là thật rồi! Hai người đã tốt đến mức có thể dùng tài khoản của nhau để nhấn thích sao?"
"Ồ, anh em đùa nhau bằng cách gọi nhau là chồng vợ, thật thú vị quá [icon chó]"
Trì Nghiêu nghi hoặc nhìn Cảnh Hi: "Sao lại không giống như anh nghĩ?"
Cảnh Hi uống cạn chai nước, bóp nát nó bằng một tay, ném vào robot thu hồi, giọng lạnh lùng: "Em làm sao biết được."
Ánh mắt Trì Nghiêu rơi vào cái chai: "..."
Anh cảm giác Hi Hi muốn bóp nát một thứ gì khác.
Bộ trưởng Bộ Quan hệ Ngoại giao vẫn đứng chờ, khi thấy họ quay lại, liền chắp tay trước mặt Trì Nghiêu.
"Đại lão, để giải quyết êm xuôi vụ này, xin ngài đừng phát ngôn thêm gì nữa."
Trì Nghiêu hứng thú lướt xem bình luận.
"Hiểu rồi."
Bộ trưởng: "..."
Ngài trông không giống như đã hiểu lắm.
Thực ra Trì Nghiêu chỉ cảm thấy có tài khoản riêng của mình khá mới mẻ.
Như thể anh thực sự đã trở thành một công dân của đế quốc.
Đến chiều tối, Phòng Tối gửi lại toàn bộ tài liệu về những người đã được cải tạo.
Trì Nghiêu và Cảnh Hi đang dùng bữa trong khoang nghỉ ngơi.
Anh mở tập tin lên và chiếu ra giữa không trung, để tiết kiệm thời gian, anh xem bảng báo cáo tổng hợp trước.
"Những người này đều chưa từng rời khỏi 820, xa nhất cũng chỉ tới Tây Đại Lục."
Cảnh Hi ngồi đối diện anh ngẩng đầu nhìn qua.
"Vậy nơi đây chắc chắn phải có một cơ sở nghiên cứu của bọn họ."
Diện tích Nam Đại Lục tuy lớn, nhưng khu vực hoang vu đầy dã thú chiếm phần lớn, những người này đều sống trong cùng một khu vực, điểm giao nhau của các hoạt động rất tập trung.
Trì Nghiêu nhanh chóng lướt xuống, đột nhiên dừng lại khi thấy một báo cáo.
"Cuộc thi săn bắn? Đây là hoạt động gì vậy?"
"Một số khu vực sống gần khu dã thú thường tổ chức những cuộc thi săn tiền thưởng như vậy, mỗi năm quân đội ghi nhận không dưới hàng ngàn lần."
Cảnh Hi vừa giải thích, vừa mở hệ thống nội bộ quân đội, nhập tên cuộc thi săn bắn này vào.
Trì Nghiêu đi vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Có ghi nhận à?"
Cảnh Hi gật đầu, mở chi tiết ra.
Thông tin ghi nhận cho thấy hoạt động này đã có từ 50 năm trước, kéo dài cho đến hiện tại, chỉ dành riêng cho cư dân ở lục địa phía Nam. Thợ săn mạnh nhất có thể nhận được mười triệu tinh tệ.
"Tiền thưởng không nhiều." Cảnh Hi lạnh nhạt nhận xét.
"..."
Trì Nghiêu véo nhẹ vào má cậu: "Đúng là cậu chủ không hiểu nỗi khổ nhân gian."
Một Huyền Phụng "chất lượng kém" của cậu chủ cũng có thể bán đấu giá cả tỷ, mười triệu quả thật quá ít, chẳng đủ làm lẻ.
"Ngoài ba giải cao nhất, còn có nhiều giải thưởng xuất sắc khác." Cảnh Hi lướt qua vài dòng trong phần chi tiết, "Tất cả thí sinh đoạt giải không chỉ nhận được phần thưởng lớn, mà còn có cơ hội được giới thiệu việc làm."
"Đoạt giải là coi như nắm trong tay bát cơm dài hạn rồi." Trì Nghiêu cười khẩy, "Hiện tại, khu vực 820 ít nhất đã lạc hậu so với những hành tinh hạng hai khác khoảng hai ba trăm năm, chứ đừng nói đến 50 năm trước. Phần thưởng này có thể thu hút rất nhiều người."
Cảnh Hi trầm tư: "Anh không cảm thấy hình thức này có gì quen thuộc sao?"
Nụ cười trên môi Trì Nghiêu dần nhạt đi.
"Công viên giải trí."
Quả nhiên không phải ảo giác.
Cảnh Hi khẽ nhíu mày.
Lợi dụng cuộc thi để chọn ra những người xuất sắc, sau đó dùng danh nghĩa "giới thiệu việc làm" để hợp thức hóa việc tập hợp họ lại.
Những người này chỉ cần đến đó, liền sẽ rơi vào vòng xoáy đen tối ấy, không chết không ngừng.
"Nhưng — những người này bị cải tạo, lại được thả trở về, rốt cuộc là vì lý do gì?"
Cảnh Hi vẫn chưa thể suy nghĩ thông suốt, "Nhiều người như vậy, họ không sợ việc này bị phanh phui sao?"
Mấy lần trước tại cái gọi là công viên giải trí, những kẻ thất bại đều bị ép buộc hoặc tự nguyện trở thành tay sai cho nơi đó.
Dù việc cải tạo thất bại, họ cũng không thể có tự do.
Trì Nghiêu đưa tay xoa nhẹ giữa đôi mày của cậu: "Có lẽ không phải bọn họ được thả ra, mà là chúng ta đã bước vào rồi thì sao?"
Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên, ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh nghĩ rằng nơi này —"
"Từ ngày đầu tiên đến đây, anh đã có cảm giác mơ hồ như vậy." Ánh mắt Trì Nghiêu trở nên lạnh lùng, "Toàn bộ lục địa phía Nam này, e rằng đều có vấn đề."
"Chờ đã."
Cảnh Hi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Theo lôgic của tổ chức đó, những sản phẩm thất bại sẽ bị sắp xếp thành những nhân viên an ninh hoặc tay sai cấp thấp. Nếu coi bọn họ là lính gác, vậy bọn họ được thả về đây để canh giữ thứ gì?"
Đột nhiên, tiếng chuông vang lên, tên của Bùi Chấn Nhạc hiện lên trên màn hình.
Cảnh Hi nhanh chóng mở lên.
"Thống soái."
Bùi Chấn Nhạc tựa người vào khung cửa của khu vực hút thuốc, phả ra làn khói trắng, thần sắc mệt mỏi.
"Hai người muốn công khai mối quan hệ mà không thèm báo trước à?"
Cảnh Hi: "..."
"Đùa thôi." Bùi Chấn Nhạc dụi điếu thuốc chỉ hút được hai hơi, thần sắc trở nên nặng nề, "Ở bên đó nhất định phải cẩn thận. Tình hình ở Đế Đô tinh không ổn định, tôi không thể lo cho các cậu được."
Dù đã lên nắm quyền, nhưng việc tập trung quyền lực từ các phía cần phải được thực hiện, bất kỳ sự thu hồi quyền lực nào cũng kéo theo lợi ích khổng lồ, không thể bàn giao trong ngày một ngày hai.
Quá trình này vô cùng nguy hiểm.
"Ông lo cho bản thân mình là được rồi." Trì Nghiêu cười khẩy, chẳng hề nể mặt, "Rút khỏi cuộc cạnh tranh vị trí thống soái, ông già khóc trong nhà vệ sinh mấy lần rồi. Đừng để công sức của ông ấy đổ sông đổ bể."
Đối với bộ phận đặc biệt, việc Bùi Chấn Nhạc lên nắm quyền lợi lớn nhất chính là không cần phải tiết lộ hồ sơ của họ cho người khác.
Chỉ cần Bùi Chấn Nhạc còn tại vị, không ai có thể tiếp cận hồ sơ đó.
Bùi Chấn Nhạc: "Gần đây tôi đã bắt đầu uống thuốc bổ, cố gắng sống lâu thêm vài ngày."
Trì Nghiêu khoác vai Cảnh Hi, cười tươi: "Gà nhà lão Lữ cũng không tệ, rất bổ, lần sau để Cảnh Hi chở cả xe đến cho ông."
Bùi Chấn Nhạc: "..."
"Có tiện nói chuyện không?" Cảnh Hi hỏi.
Bùi Chấn Nhạc liếc nhìn màn hình bên ngoài: "Giờ nghỉ sắp hết, có thể báo cáo tình hình chiến sự."
Vậy là không tiện rồi.
Cảnh Hi: "Hiện tại tiến triển thuận lợi, một nhóm tinh tặc đã bị bắt và đang trong quá trình thẩm tra. Có gì mới tôi sẽ báo cáo ngay."
Bùi Chấn Nhạc đứng thẳng lên, đi ra ngoài, giữa đường chạm mặt hai trung tướng khác đang đi vào.
"Đám tinh tặc chưa bao giờ chịu yên phận, chuyện cướp bóc không cần gấp, quan trọng là phải trấn an tinh thần người tị nạn, ưu tiên xử lý thú triều."
Cảnh Hi kín đáo liếc nhìn hai trung tướng xuất hiện trên màn hình.
"Ừ, chúng tôi đã tăng cường tuần tra không phận, sẽ không để họ lẻn vào nữa."
Bùi Chấn Nhạc mở cửa: "Cậu làm việc tôi rất yên tâm. Trông chừng Trì Nghiêu, bảo cậu ta ngoan ngoãn cải tà quy chính, tôi sẽ xem xét giảm án cho cậu ta."
Sau khi ông ta ra ngoài, hai trung tướng ngồi hút thuốc cùng nhau liếc mắt nhìn nhau.
Cảnh Hi ngắt cuộc gọi, nhíu mày.
"Tình hình của quân đội có lẽ nghiêm trọng hơn lúc chúng ta rời đi."
Trì Nghiêu: "Không có gì bất ngờ."
Trước đây, các phe đều kiềm chế lẫn nhau, nhưng khi Bùi Chấn Nhạc lên nắm quyền, thế cân bằng bị phá vỡ.
Một số người muốn thay đổi hiện trạng chắc chắn sẽ hành động.
"Phải rồi, đã quyết định nơi nào để bố trí những người tị nạn chưa?" Trì Nghiêu hỏi.
Những người tị nạn bên ngoài không biết có bao nhiêu là người đã bị cải tạo, không thể để họ quay lại được.
"Tụi em đã chọn được một nơi an cư mới." Cảnh Hi nhìn anh, "Chúng ta phải xác định xem cuộc thi này có phải là "công viên giải trí" hay không. Nếu đúng, chỉ cần sàng lọc tất cả những người đã tham gia thi đấu là được."
Trì Nghiêu dựa vào cậu: "Thời gian quá gấp, mà phải kiểm tra từ đầu thì rất khó khăn."
Cảnh Hi: "Còn không được để họ phát hiện."
Việc bắt giữ tinh tặc không thể giấu được tổ chức đó, nhưng hiện tại họ chỉ nói là bắt được một nhóm, mà chưa hề tiết lộ rằng đã phát hiện tinh tặc trong số người tị nạn.
Một khi bị phát hiện, những "U Linh" trong đám dân tị nạn sẽ hành động. Khi đó, địch trong tối, ta ngoài sáng, họ sẽ mất đi quyền chủ động.
Trì Nghiêu suy nghĩ một lát: "Vẫn dùng cách hiện tại đi."
Chuyển lên chiến hạm, lọc thủ công, rồi đối chiếu hồ sơ của những người này.
"Còn về thứ mà họ phải bảo vệ là gì —— nếu có hàng thất bại, thì chắc chắn sẽ có U Linh thật sự. Chỉ cần mục tiêu chưa đạt được, sớm muộn gì chúng cũng sẽ lộ diện."
Trì Nghiêu khẽ cười: "Chúng ta không bằng tiếp tục "ngồi đợi thỏ sa lưới"?"
Cảnh Hi im lặng một lúc: "Cũng chỉ có thể vậy."
Trên mạng, Bộ Ngoại giao liên tiếp đăng tải vài thông tin chiến trường, thu hút không ít sự chú ý. Hơn nữa, tài khoản của Trì Nghiêu từ sau khi đăng bài kia đã không còn phản hồi nữa, đến tối thì độ nóng cũng giảm đi.
Bộ trưởng Ngoại giao nằm dài trên bàn điều khiển, đầu nhức nhối.
"Bộ trưởng, uống chút canh gà đi, nghe nói là lão đại bảo phòng bếp đặc biệt chuẩn bị cho các ban đấy." Một binh sĩ mang canh tới.
Bộ trưởng Ngoại giao nhận lấy bát canh, ánh mắt lấp lánh.
"Lão đại quả thật có gì tốt đều nghĩ tới chúng ta."
Người lính thật thà nói: "Vậy chúng ta phải nuôi nhiều gà mập hơn nữa để báo đáp chỉ huy!"
Bộ trưởng Ngoại giao: "Được, nuôi gà thì tôi thạo."
Vừa uống một ngụm canh gà, chưa kịp cảm nhận mùi vị thì bên kia thuộc hạ hét lên, vì quá kích động mà còn chửi thề.
"Chết tiệt! Thống soái theo dõi lão đại Trì rồi, làm thế nào đây?!"
"Phụt ——"
Bộ trưởng Ngoại giao phun hết cả canh gà ra ngoài.
Ông ta vội vàng mở trang mạng xã hội.
Quả nhiên "Thống soái theo dõi Trì Nghiêu" đã leo lên top đầu.
"Ôi trời, tài khoản của Trì Nghiêu có thể là giả, nhưng dấu đỏ chói của thống soái chắc chắn không phải hàng giả chứ?"
"Trì Nghiêu là thật rồi."
"Trời ạ, chồng tôi có hộ khẩu rồi! Có thể đi đăng ký kết hôn được rồi!"
"Aaaa hỏi thử xem anh em thân thiết có gọi nhau là "vợ" không?"
"Sao tôi thấy Trì Nghiêu like cái bài đó mang chút ý xúc phạm nhỉ? Hai kẻ thù không đội trời chung kiểu gì cũng không thể ở bên nhau được."
"Rõ ràng quá rồi, tôi ngược lại thấy giả giả."
Bộ trưởng Ngoại giao: "......"
Ai cứu tôi với?!
Nửa đêm, Trì Nghiêu đang nghiên cứu bản đồ.
Hình ảnh toàn cảnh bao phủ khắp phòng khách rộng lớn, Trì Nghiêu vừa đi vừa xem, thỉnh thoảng lại đánh dấu vài điểm.
Những hàng thất bại bị bắt giữ đã được đánh dấu hết trên bản đồ.
"Lão đại ——"
Thiết Hùng dụi mắt, vẻ ngái ngủ từ trong phòng đi ra, bước chân xiêu vẹo như sắp ngã.
Trì Nghiêu không để ý, một lát sau thì cậu nhóc đã bám chặt lấy chân anh.
Anh cúi xuống nhìn, thằng nhóc ôm chân anh ngủ tiếp.
"......"
Cảnh Hi về đến nhà, liền nhìn thấy Trì Nghiêu kéo theo Thiết Hùng đang bám chặt vào chân, đi lại không chút khó khăn.
"......"
"Thế mà cũng ngủ được?" Cảnh Hi bước đến cẩn thận kéo thằng nhóc ra, bế vào lòng.
Thiết Hùng dường như đã quen với khí tức của Cảnh Hi, nằm trong vòng tay cậu tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp ngon lành.
"Nó coi em là mẹ rồi đấy." Trì Nghiêu ôm cả người lẫn nhóc, hôn lên mái tóc Cảnh Hi.
Cảnh Hi không có nhiều cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Thiết Hùng, nhưng việc thằng nhóc biểu hiện sự tin tưởng như vậy có thể liên quan đến việc trước đó cậu và Trì Nghiêu từng hoán đổi thân thể.
Cảnh Hi nghiêng đầu, cắn nhẹ lên môi anh: "Mẹ không phải là anh à?"
Trì Nghiêu dùng đầu lưỡi liếm qua khóe môi cậu, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
"Em bế con chuyên nghiệp hơn anh, chắc chắn em là mẹ rồi."
Cảnh Hi: "Lý lẽ vớ vẩn."
Hai người đang hôn nhau say sưa thì Ẩn Vệ từ trong phòng chạy ra, trông vẫn ngái ngủ, đi vòng quanh dưới bàn và dưới ghế để tìm kiếm.
"Ẳng... ẳng?"
Trì Nghiêu cười khẩy: "Đừng cãi nhau nữa, mẹ ruột của thằng bé đến tìm con rồi kìa."
Cảnh Hi: "......"
Cảnh Hi cũng về rồi, Trì Nghiêu liền tắt bản đồ.
Đối phương đã có dấu hiệu của một kẻ nghiện công việc, nếu để cậu ta ở lại một mình, chắc chắn sẽ lại lao vào làm việc.
Trì Nghiêu bế thằng bé đặt lên lưng Ẩn Vệ, kéo Cảnh Hi vào phòng ngủ.
"Ngủ thôi."
Cảnh Hi: "Em còn vài tài liệu chưa xử lý——"
"Để mai làm." Trì Nghiêu kiên quyết, "Anh mắc "chứng thiếu hơi ấm Cảnh Hi" rồi, cần em chữa trị."
Ánh mắt Cảnh Hi thoáng lấp lánh, đáy mắt vụt qua chút ngượng ngùng.
Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, Cảnh Hi đứng ngoài đánh răng rửa mặt.
Để đánh lạc hướng, cậu chủ động tìm chuyện để nói: "Thống soái ra chiêu này, e rằng là để trả thù chúng ta."
"Lão già đó quá trẻ con."
Trì Nghiêu cười khẩy khi đang rửa bọt xà phòng trên người, "Y chang ông già."
Cảnh Hi: "Trên mạng đều đang bàn về việc chúng ta công khai hẹn hò, mai bảo Tiểu Hàn xử lý đi."
"Không cần."
Trì Nghiêu tắt nước, tùy tiện lấy khăn lau đầu, ướt sũng bước ra ngoài, "Công khai hẹn hò cũng chẳng ai tin đâu."
Cảnh Hi: "......"
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu theo phản xạ quay đầu, ánh mắt dính chặt lên người Trì Nghiêu, vô thức nuốt nước bọt.
Đã lâu không dùng cơ thể của Trì Nghiêu, đột nhiên nhìn lại, quả thật có chút choáng ngợp.
Trì Nghiêu vừa lau đầu, vừa ngẩng lên, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Hi vội vã quay đi.
"Cảnh Cảnh." Trì Nghiêu đi đến sau lưng ôm cậu vào lòng, cười gian, "Vừa nãy em dùng ánh mắt "thèm thuồng" nhìn anh đúng không?"
Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "...... Không có."
Trì Nghiêu: "Không nhìn, hay là không nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng?"
Cảnh Hi: "...... Không nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng."
Trì Nghiêu cười trầm thấp: "Nói dối, anh thấy em lau nước dãi rồi đấy."
Cảnh Hi vô thức liếm khóe miệng: "......"
Cậu nuốt hết vào rồi, sao lại chảy ra được?
Trì Nghiêu vuốt mái tóc dài của cậu, từ phía sau cổ hôn dọc đến gần tuyến thể.
"Đừng ngại, em muốn gì anh đều cho."
Phòng ngủ u ám, chú chó và đứa trẻ chiếm mất một nửa giường, khiến họ bị ép phải nằm sát vào nhau, nhưng lại mang một chút ấm áp dễ chịu.
Cảnh Hi bị coi như chiếc gối ôm, bị ôm chặt cứng.
Trì Nghiêu dụi đầu vào cậu, vẻ mặt thỏa mãn: "Nhiệt độ ngủ ngon nhất, không có cái thứ hai."
Cảnh Hi: "......"
Trì Nghiêu: "Đây là đặc quyền chỉ dành riêng cho em, có cảm động không?"