Kết quả là cái gọi là lột da không đáng sợ như Cảnh Hi tưởng, hay nói đúng hơn là so với dự đoán thì tốt hơn rất nhiều.
Cầm báo cáo điều trị của những người đó từ tay quân y, Cảnh Hi nhìn sang Trì Nghiêu: "Anh biết bọn họ có khả năng hồi phục mạnh nên mới làm như vậy?"
Mới chỉ vài tiếng mà bọn U Linh đã tự động bắt đầu hồi phục và mọc lại da.
Trì Nghiêu ngồi trên ghế sofa, thảnh thơi nói: "Nói vậy cũng được."
Nhìn ánh mắt của anh, Cảnh Hi lập tức hiểu ý của câu nói này—nghe vậy thì có vẻ nhân đạo hơn, nên cứ nói vậy đi.
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu đứng dậy, kéo Cảnh Hi rời đi, khi đi đến văn phòng bên cạnh, thấy Xuân Cầm đang ngồi đó sắp xếp dữ liệu.
Anh nói: "Hi Hi đã chuẩn bị phòng nghỉ cho chị rồi, đừng làm việc quá sức, đi ngủ sớm đi."
Xuân Cầm không thèm ngẩng đầu, tay vẫn nghịch dụng cụ bên cạnh.
"Tôi biết rồi."
Trì Nghiêu: "Vậy bọn tôi về nghỉ ngơi trước đây."
Xuân Cầm: "Chúc thiếu tướng đại nhân ngủ ngon."
Trì Nghiêu: "......"
Rõ ràng là Hi Hi không cho anh ngủ ngon.
Vì người của U Linh đã được đưa lên chiến hạm, mà thể chất của bọn họ lại đặc biệt, để đề phòng bất trắc, Trì Nghiêu đã cho người của Cực Ảnh thay phiên nhau trực ở khu vực này, Xuân Cầm tạm thời được điều vào đội ngũ quân y.
Thấy Trì Nghiêu đóng cửa, sợ làm ồn đến Xuân Cầm nên hành động rất nhẹ nhàng.
Hiếm khi thấy anh cẩn thận như vậy, ánh mắt Cảnh Hi dịu lại.
"Anh đối xử với Xuân Cầm rất đặc biệt."
"Em làm gì vậy? Ghen à?" Trì Nghiêu nắm tay Cảnh Hi kéo về khoang nghỉ ngơi.
Cảnh Hi lắc đầu: "May mắn là có người như cô ấy bên cạnh chăm sóc anh, em rất biết ơn cô ấy."
Trên đường về, không có gì làm, Trì Nghiêu bắt đầu hồi tưởng lại cuộc sống ở căn cứ ngày trước.
"Lúc cô ấy vào tổ chức chắc chỉ mới mười tám tuổi, vẫn còn là một cô bé. Tổ chức toàn những tên ác nhân, thấy một cô bé, mắt ai cũng sáng rực lên."
Cảnh Hi chỉ cần tưởng tượng một chút đã buộc mình dừng lại.
Môi trường đó đối với phụ nữ thật sự rất tàn khốc, dù là beta, vẫn sẽ bị bắt nạt.
"Đừng nói là phụ nữ, đàn ông chỉ cần có ngoại hình ưa nhìn một chút cũng sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng."
Nụ cười trên môi Trì Nghiêu lạnh hẳn đi, "Nhưng ngày đầu tiên ra ngoài trinh sát, Xuân Cầm đã giết năm tên công nhân mỏ. Sau khi trở về, cấp trên không nói gì, thậm chí còn chuyển cô ấy sang phòng riêng, từ đó chẳng ai dám động vào cô ấy nữa."
Một beta nữ mười tám tuổi lại có sức mạnh như vậy?
Cảnh Hi hỏi: "Cô ấy trước đây làm gì?"
Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu: "Cô ấy nói là lính đánh thuê, nhưng chưa bao giờ nói thuộc nhóm nào. Sau khi trốn thoát thì cũng không quay về nữa."
Một người có sức mạnh như vậy mà cũng bị tổ chức đó giam giữ?
Cảnh Hi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nói rõ là gì.
"Tại sao cô ấy lại dạy anh bắn súng?"
Cảnh Hi tiếp tục hỏi.
Trì Nghiêu: "Trong một lần đi săn, anh đã nhờ bọn nhóc giúp cô ấy, sau đó cô ấy ép anh học bắn súng. Anh không học, cô ấy phát cáu, ra ngoài hạ gục cả đám công nhân mỏ. Những tên công nhân đó ngày nào cũng đến khóc lóc van xin anh đồng ý học cho cô ấy, anh bị làm phiền quá nên cuối cùng—"
Cảnh Hi: "........"
Hai người này đúng là vua của vùng núi rồi.
Trì Nghiêu tiếp tục: "Cô ấy trở nên dịu dàng và hiền lành như bây giờ là sau khi lên tàu của lão gia."
Cảnh Hi: "...... Thế cũng tốt rồi."
Trì Nghiêu lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng tất cả đều là giả vờ thôi."
Cảnh Hi: "......"
Có khi việc họ trốn thoát lại là điều tốt đẹp đối với những người khác.
Về đến khoang nghỉ, Cảnh Hi vẫn muốn hỏi thêm, nhưng bị Trì Nghiêu đẩy xuống giường và quấn chăn quanh cậu.
"Được rồi, em không thấy mệt sao? Ngủ đi."
Cảnh Hi nhìn anh ở ngay trước mặt, nhỏ giọng nói: "Còn một câu cuối cùng."
Trì Nghiêu: "Nói đi."
Cảnh Hi rướn người, hôn nhẹ lên khóe môi anh: "Chúc ngủ ngon."
Ánh mắt Trì Nghiêu lóe sáng, vừa định cúi xuống hôn đáp lại thì người trước mặt đã nhắm mắt ngủ ngon lành.
"......"
Chưa đến sáng, Cảnh Hi đã thức dậy.
Thời chiến, cậu thường ngủ không ngon giấc.
Trì Nghiêu như một lò sưởi ấm áp, Cảnh Hi không muốn rời khỏi vòng tay anh.
Năm phút sau, cậu buộc mình phải dậy.
Vừa ngồi dậy, Trì Nghiêu đã kéo cậu lại, ôm chặt vào lòng.
Cảnh Hi xoa mái tóc mềm mại của anh: "Em đi xem tình hình một chút, anh ngủ tiếp đi."
Trì Nghiêu: "Không có em, anh ngủ không ngon."
Cảnh Hi: "Hay là em cho Ẩn Vệ đến ngủ cùng anh?"
Trì Nghiêu: "......"
Mọi buồn ngủ bị câu nói này xua tan hết.
Anh ngẩng đầu nhìn Cảnh Hi: "Nó có phải vợ bé đâu."
Cảnh Hi nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc: "Anh còn muốn vợ bé nữa?"
Trì Nghiêu: "......"
Hoàn toàn tỉnh táo, Trì Nghiêu ngồi dậy, bực dọc mặc áo khoác vào.
"Sớm muộn gì anh cũng bị em rèn luyện thành thói quen sinh hoạt của người già."
Cảnh Hi không nhịn được cười nhẹ: "Là tại anh không chịu ngủ đấy chứ."
Trì Nghiêu bước tới khoác tay lên vai cậu, lý lẽ hùng hồn: "Là vì anh muốn dính lấy em, không được sao?"
Cảnh Hi khẽ hôn vào môi anh, nụ cười trên môi càng rõ hơn: "Tất nhiên là được."
Trên đường đi, Nhan Khải vội vã chạy đến.
"Lão đại, tiền tuyến có chuyện!"
Cảnh Hi biến sắc: "Có chuyện gì?"
Ba người nhanh chóng bước tới khoang chỉ huy.
Nhan Khải vừa đi vừa nói nhanh: "Bộ trưởng Lữ phát hiện có sóng âm kỳ lạ, rất giống với loại trên hành tinh 333."
Cảnh Hi và Trì Nghiêu nhìn nhau.
"Đã định vị chưa?" Trì Nghiêu hỏi.
Nhan Khải: "Đã định vị rồi, để an toàn, anh ấy cho quân đội rút lui năm cây số."
Vào đến khoang chỉ huy, phía trước của hàng chục màn hình ảo là tọa độ do Lữ Mông gửi đến.
Trì Nghiêu liếc qua, đúng là vị trí nằm ở rìa của vòng tròn anh đã vẽ ra trước đó.
Cảnh Hi khẩn cấp kết nối với Lữ Mông.
"Tình hình thế nào?"
Lữ Mông đang ngồi nghỉ tại doanh trại tạm thời, thấy Cảnh Hi, theo phản xạ nhìn đồng hồ.
"Lão đại, giờ này anh không phải đang đổi ca sao? Tôi còn đặc biệt gửi tin cho Tiểu Nhan—"
Cảnh Hi: "Nói chính sự trước đi."
Lữ Mông dùng khăn lau tóc, vẻ mặt mệt mỏi: "Hiện tại chỉ phát hiện ra điểm đó, đã cử người quét sóng rồi, nhưng không biết có phải do thiết bị trục trặc không—"
"Bộ trưởng, thiết bị bị trục trặc rồi!"
Chưa nói hết, trong tần số công khai vang lên tiếng hét của binh sĩ.
Lữ Mông chửi thề một tiếng: "Đúng là sợ cái gì thì cái đó xảy ra."
Trong lúc họ đang nói chuyện, Trì Nghiêu đã xem qua bản đồ phân bố chiến tuyến mới nhất, và vị trí tọa độ đó.
Hai ngày trước khi họ đến đó, khu vực đó vẫn chưa có gì.
Nếu ở đây cũng tồn tại thứ đó, e rằng nó sẽ thông minh hơn thứ trong hang động 333.
Sinh vật trước đó dường như không biết cách điều chỉnh sóng âm, còn sinh vật ở đây thì có thể.
Chờ đến khi Cảnh Hi cúp máy, Trì Nghiêu bước ra ngoài.
"Anh đi xem."
Cảnh Hi lập tức theo sau: "Em cũng đi."
Vừa bước ra, cậu vừa quay đầu dặn Nhan Khải: "Có bất kỳ tình huống nào, gửi cho tôi ngay lập tức."
Nhan Khải: "Rõ!"
Không có cơ giáp, Trì Nghiêu tùy tiện lấy một chiếc chiến cơ, nhanh chóng rời khỏi khoang đỗ.
Tại khu vực y tế, các quân y đi lại nhẹ nhàng hết mức, chỉ sợ làm phiền những cậu em của Cực Ảnh.
Hai quân y kiểm tra xong cho thương binh rồi quay lại, liếc nhìn cửa phòng bệnh đang nhốt "U Linh" một cái, sau đó vòng đường khác về văn phòng.
"Nhìn thật rợn người."
"Người của U Linh còn đáng sợ hơn chứ?"
Hai quân y trốn trong văn phòng, qua khe cửa nhìn ra ngoài.
Có lẽ vì đối đầu với Cực Ảnh quá lâu, nên nhất thời quan niệm chưa thể xoay chuyển, cứ nhìn thấy bọn họ là lại muốn cầm vũ khí lên.
"Họ đứng cả đêm rồi, chưa đổi ca à?"
"Hình như nghe nói người đến không nhiều, có lẽ không ai thay ca."
Hai quân y nhìn nhau.
Tên đàn em tóc đỏ đứng trước cửa với vẻ mặt căng thẳng, bụng réo lên ùng ục.
Hắn nuốt nước bọt, trong đầu tưởng tượng đủ món ăn.
Không ăn được, nhưng nghĩ đến cũng là tốt rồi.
Đang mải mơ màng, hai quân y vừa mới đi vào lại đi ra.
Tên đàn em tóc đỏ vô thức đứng thẳng lưng.
Một quân y cầm nước, một người cầm lương khô, cẩn thận bước tới trước mặt bọn họ.
"Ăn, ăn chút gì đi."
Tên đàn em tóc đỏ trừng mắt liếc qua.
"Không thấy tôi đang trực à, ăn gì mà ăn——"
Ùng ục——
Bụng hắn không chịu thua mà kêu lên một tiếng.
Tên đàn em tóc đỏ: "......"
Quân y: "......"
Hai phút sau, tên đàn em tóc đỏ và tên đàn em tóc vàng nhận lấy thức ăn, mặt đỏ bừng, lúng túng cảm ơn.
"Các người định vào kiểm tra họ à?" Tên đàn em tóc đỏ nhai khô miếng thịt khô, "Nếu muốn thì tôi đi cùng các người."
Hai quân y suýt nữa thì lắc gãy cổ.
"Không cần, chưa đến giờ kiểm tra."
Tên đàn em tóc đỏ thấy bọn họ sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, cười khẩy: "Sợ cái gì, có bọn tôi ở đây, bọn họ không làm gì được các người đâu."
Đang nói chuyện, từ một bên hành lang kim loại vang lên tiếng bước chân.
Một nhóm dân tị nạn tay cầm vài hộp đồ ăn đi về phía này.
Tên đàn em tóc vàng đứng gần nhất, vài bước chắn trước mặt họ, mặt tối sầm, vẻ mặt hung dữ.
"Nơi này không được vào."
Trong nhóm dân tị nạn, một nam beta mặc áo hoodie giơ tay ra hiệu: "Chúng tôi làm chút đồ ăn nhẹ, muốn mang đến cho các sĩ quan, bày tỏ chút lòng biết ơn."
Một beta chú có vẻ từng trải bên cạnh phụ họa: "Nếu cứ mãi nhận lòng tốt của quân đoàn, chúng tôi thấy áy náy."
Tên tđàn em tóc vàng hất cằm lên, bày ra vẻ mặt côn đồ thường thấy: "Sao, không hiểu tiếng người à? Đếm đến ba mà không cút, đừng trách ông đây không khách sáo!"
"Sao anh này hung dữ thế nhỉ? Không mặc quân phục mà còn nhuộm tóc, nhìn đã biết không phải người của quân đoàn, từ đâu ra cái loại du côn này vậy!" Một bà thím omega tức giận nói.
Một số dân tị nạn bắt đầu chỉ trỏ vào tên đàn em tóc vàng.
Một sĩ quan đứng bên cạnh không chịu nổi nữa.
Đi theo quân đoàn ra chiến trường lâu rồi, loại chuyện này cũng gặp không ít.
Quân đoàn nói chung không nhận đồ của dân tị nạn, nhưng thái độ của tên đàn em Cực Ảnh này đúng là không được tử tế lắm.
Thấy tên đàn em tóc vàng sắp phát cáu, quân y bước tới hòa giải.
"Xin lỗi, lòng tốt của các vị chúng tôi xin nhận, đồ thì mang về đi, quân đoàn có quy định không thể nhận."
Nam beta mặc hoodie nói: "Chỉ là vài cái bánh ngọt thôi, không đáng tiền."
Nói rồi, cậu ta mở nắp ra.
"Đúng vậy, chúng tôi còn mượn bột mì của tổ nhà bếp để làm, mọi người bận rộn cả đêm đấy."
"Chỉ là chút tấm lòng thôi, không có ý gì khác."
Họ người một câu, người một câu, quân y không chen vào được.
Trong phòng bệnh đang nhốt người của U Linh, nếu xảy ra chuyện gì làm bị thương dân tị nạn, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Không thể từ chối được, hai quân y mỗi người lấy một miếng bánh nhỏ từ trong hộp ra.
Nam beta mặc hoodie lại đưa hộp bánh về phía tên đàn em tóc vàng.
"Anh cũng ăn một miếng đi."
"Đệt!"
Tên đàn em tóc vàng vặn chặt chai nước trong tay, ném mạnh xuống đất, "Các người muốn ăn đòn hả!"
Một câu làm đám dân tị nạn nổi nóng.
Trong lúc cãi nhau, tên đàn em tóc đỏ nhìn chằm chằm vào nam beta mặc hoodie.
Người kia nhận ra ánh mắt của hắn, kéo người bên cạnh lại khuyên đừng cãi nhau nữa, rồi kéo họ định rời đi.
Hai quân y liếc nhìn nhau, đều rất bất đắc dĩ.
Cực Ảnh vốn là một băng tinh tặc, có thể nhịn đến giờ mà chưa ra tay đã là giỏi lắm rồi, chỉ có thể sau đó báo cáo chuyện này lên cấp trên xem có thể giúp mấy dân tị nạn này giải tỏa cảm xúc không.
Vừa định ăn bánh thì miếng bánh trong tay bị giật đi.
Ngẩng lên nhìn, là tên đàn em tóc đỏ đi tới.
Tên đàn em tóc đỏ bóp méo miếng bánh rồi tiện tay ném đi, nhanh chân đuổi theo.
"Bọn họ đi rồi, đừng đuổi theo nữa."
"Họ đâu có ác ý."
Hai quân y sợ xảy ra án mạng, trong lòng run sợ vẫn đuổi theo.
"Này, chờ đã."
Tên đàn em tóc đỏ đè vai nam beta mặc hoodie xuống, "Để tôi ngửi mùi của cậu——"
Hai quân y chưa kịp đuổi được mấy bước thì đột nhiên thấy phía trước đánh nhau rồi.
Nam beta mặc hoodie ra tay rất mạnh, khiến tên đàn em Cực Ảnh phải lùi mấy bước.
Hai quân y: "???"
Chuyện gì đây? Dân tị nạn có sức chiến đấu cao vậy à?
Trì Nghiêu và Cảnh Hi vừa lái chiến cơ đến tiền tuyến.
Thiết bị đầu cuối của Trì Nghiêu đột nhiên vang lên——
"Lão đại, trong đám dân tị nạn có kẻ của U Linh trà trộn vào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT