Cảnh Hi không kịp suy nghĩ, câu hỏi buột miệng thốt ra.
Nhìn thấy vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của cậu, Trì Nghiêu tắt album, nhàn nhạt nói: "Anh không phải là thế thân sao?"
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu nắm lấy tay cậu, cười nhẹ: "Diễn cũng coi như đạt yêu cầu rồi chứ?"
Ký ức quá vụn vỡ, anh chỉ nhớ ra một vài hình ảnh, nhưng vẫn chưa kết nối lại được.
Cơ thể có thể bị cải tạo, vậy ký ức có thể bị thay đổi không?
Trước khi xác nhận được 100%, anh không muốn để Cảnh Hi có hy vọng, rồi lại khiến cậu thất vọng.
Cảnh Hi mặt mày không cảm xúc rút tay về, còn không cam tâm mà vỗ một cái lên mu bàn tay anh.
"Lần sau mà lại nghiêm túc đùa giỡn như thế, thì chỉ có nắm đấm hầu hạ thôi."
Trì Nghiêu: "..."
"Lão đại?"
Trong máy giám sát vang lên tiếng của Xuân Cầm, Trì Nghiêu nhìn vào màn hình giám sát.
"Mấy người này đã được xác nhận hết rồi chứ?" Trì Nghiêu hỏi.
Xuân Cầm: "Đã xác nhận, đều là sản phẩm thất bại không thể thú hóa."
Cảnh Hi khó hiểu: "Sản phẩm thất bại còn có phân loại?"
Trì Nghiêu để Xuân Cầm thẩm vấn theo gợi ý của mình, vừa giải thích: "Sản phẩm thất bại mà chúng ta gặp hầu hết là không thể thú hóa, cũng có loại một khi thú hóa thì không thể khôi phục."
Trên màn hình, Xuân Cầm hỏi gì bọn họ cũng không nói một lời.
Trì Nghiêu bật thiết bị khuếch âm, giọng lười biếng vang lên: "Gọi người đến, từ cổ chân trở lên, lột da cho tôi."
Đám U Linh trong khoang liền biến sắc.
Người khác nói câu này, họ có thể không tin, nhưng đây là Trì Nghiêu nói!
Xuân Cầm đứng ở bên, nét mặt lãnh đạm, giọng vẫn dịu dàng như trước: "E là không ổn đâu, nếu mà để Thiếu tướng đại nhân biết được, sẽ rất phiền phức."
Đám U Linh mắt sáng lên.
Đúng vậy! Phi Long đang ở đây!
Cảnh Hi và Trì Nghiêu tranh đấu đã lâu, dù giờ vì chính sách chiêu nạp của tầng lớp cấp cao quân đội mà miễn cưỡng hòa bình, nhưng âm thầm chẳng biết sẽ đấu nhau thế nào.
Địa bàn của Cảnh Hi, Trì Nghiêu sao có thể không kiêng nể chứ.
"Sợ gì?" Trì Nghiêu liếc nhìn cậu, ánh mắt như đang xem kịch, rồi nháy mắt cười với cậu, trầm giọng nói, "Nếu bị phát hiện, cùng lắm thì cấy lại, đâu có tốn bao nhiêu tiền."
Bọn U Linh: "..."
Xuân Cầm gật đầu: "Nghe nói cuối năm ngoái Viện Nghiên cứu Sinh học Trung ương phát triển công nghệ mới, năm nay phí cấy da giảm 30% so với năm ngoái."
Trì Nghiêu: "Vậy thì tốt, tiền tiết kiệm được có thể lột thêm lần nữa."
Đám U Linh: "!!!"
Mẹ kiếp!
Nói rồi, cửa khoang mở ra, một nhóm đàn em đầu húi cua bước vào.
Tên cầm đầu cung kính đưa một chiếc hộp y tế cho Xuân Cầm.
"Chị Cầm, hộp của chị đây."
Xuân Cầm nhận lấy, mở ra, rồi phân phát dụng cụ cho bọn họ.
"Lột da, biết lột thế nào không?"
Tên đàn em: "Biết! Tôi quen việc lắm rồi."
Đàn em: "Chị Cầm, sao vẫn là con dao của mười năm trước thế này, cùn quá rồi."
Xuân Cầm: "Kinh phí có hạn, nếu cắt không đứt thì dùng tay mà xé."
Đàn em: "Hiểu rồi!"
Những tên U Linh cố sức đạp chân vào tường, co rúm lại ở góc, sợ đến biến dạng mặt mày.
Trong phòng giám sát, Trì Nghiêu tắt âm thanh, cười không ngớt.
Giọng của Xuân Cầm trầm hơn so với phụ nữ bình thường, âm thanh vừa mềm mại, vừa không chút gợn sóng.
Nhưng khi nói những lời đó, thực sự khiến người ta sởn gai ốc.
Cảnh Hi: "Chả trách bọn lão Lệ bọn họ đều sợ cô ấy."
Tiếng thét chói tai và tiếng van xin nhanh chóng vang lên từ khoang chứa máy bay.
Nhìn đám em út kéo lê những kẻ đó ra ngoài như kéo lợn con, Cảnh Hi nói: "Chỉ cần hù dọa một chút là có thể moi được lời rồi."
"Ai nói là anh chỉ dọa họ?" Nụ cười bên môi Trì Nghiêu nhạt đi, "Dạo này không trông chừng kỹ, bọn họ dám trèo lên đầu anh mà ngồi, nếu không cho một bài học thì họ thật sự nghĩ rằng anh dễ bị bắt nạt."
"Aaa—! Tôi nói, tôi nói—aaa!"
Tiếng hét không ngừng vang lên.
Dù màn hình đã chuyển sang chế độ cảm ứng nhiệt, Cảnh Hi vẫn có thể rõ ràng thấy máu bắn ra từ thân thể những tên U Linh đó.
Cảnh Hi nhíu mày: "Trì Nghiêu—!"
Trì Nghiêu giữ cậu lại, mở lại âm thanh.
"Xuân Cầm, ghi hình lại cho tôi."
Xuân Cầm mở chức năng quay video trên thiết bị đầu cuối.
"Muốn ghi đến mức độ nào?"
Giọng Trì Nghiêu trở nên lạnh lẽo: "Quay toàn bộ quá trình, chất lượng cao, gửi cho bọn họ xem, nếu còn dám động vào Cực Ảnh, đây chính là kết cục của chúng."
Xuân Cầm: "Vâng."
Không thể nhìn thấy hình ảnh thực của những người đó, nhưng từ hình ảnh những cơ thể đang giãy giụa kịch liệt, có thể tưởng tượng ra sự khủng khiếp của việc lột da.
Dù những kẻ này là sát thủ, nhưng điều này vẫn khiến Cảnh Hi rất khó chịu.
Trì Nghiêu kéo cậu ra ngoài.
"Về thôi, ở đây giao cho Xuân Cầm là đủ rồi."
Bước ra khỏi phòng giám sát, Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu vài lần, không nhịn được nói: "Trì Nghiêu, làm vậy quá tàn nhẫn—"
"Nhưng bọn chúng muốn giết em!" Trì Nghiêu quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, "Dám nhắm vào em, có chết vạn lần cũng không đủ."
Cảnh Hi cau mày.
Cách Trì Nghiêu dùng biện pháp cực đoan để bảo vệ cậu không khiến cậu cảm thấy vui vẻ, chỉ khiến cậu thêm nặng nề.
Trì Nghiêu nhìn về phía trước, giọng nói lạnh lùng.
"Một số người, ngay cả bản thân họ cũng không coi mình là người, có cần phải đồng cảm với họ không? Hãy coi họ như dã thú mà đối xử thôi."
Khi đến khoang chính của chiến hạm, Trì Nghiêu lôi ra số liên lạc của Nguyễn Lăng Vân và gọi.
Cuộc gọi đầu tiên không được bắt máy, Trì Nghiêu lại gọi cuộc thứ hai.
Lần này phải mất một lúc lâu mới có người nhận.
"Người đẹp bận rộn đến vậy sao?" Trì Nghiêu cố ý để biểu tượng Cực Ảnh trên tường phía sau lọt vào khung hình.
Ánh mắt Nguyễn Lăng Vân lướt qua khuôn mặt của anh, mỉm cười: "Vừa tiếp đón khách hàng nghiệm hàng xong, xin lỗi vì để anh phải đợi lâu."
Trì Nghiêu tùy ý lấy ra một chai rượu vang từ kệ rượu, rót cho mình một ly.
"Lô hàng mà lần trước tôi đặt, liệu hai ngày nữa có thể giao được không?"
Nguyễn Lăng Vân: "Lần trước đã nói rõ là nhanh nhất cũng phải một tháng mới giao được mà—"
Trì Nghiêu xoay xoay ly rượu, cười nhạt: "Nhà máy vũ khí của Hưng Bang to như thế, chỉ có chút hàng đó mà làm không nổi?"
Nguyễn Lăng Vân bình thản đáp: "Bởi vì anh đặt hàng toàn là vũ khí cao cấp, thời gian chế tạo đã cần nhiều như thế rồi."
"Vũ khí cao cấp mà không sử dụng được thì cũng chẳng đáng một xu." Trì Nghiêu nhìn chất lỏng trong ly rượu, "Gần đây mấy nhà lớn trên chợ đen vừa mới nhập hàng mới, đều muốn tôi ghé qua xem, hơn nữa lại là hàng có sẵn—"
Nguyễn Lăng Vân hơi nhíu mày.
Việc Cực Ảnh công khai đến 820 đã trở nên phổ biến, khiến giới tinh tặc cũng trở nên náo nhiệt và hành động nhiều hơn.
Hiện giờ bất cứ thứ gì dán mác Cực Ảnh đều sẽ được săn đón.
Làm ăn với đám tinh tặc ngốc nghếch mà nhiều tiền như vậy, dễ dàng hơn nhiều so với mấy ông già keo kiệt của quân đội.
"Nhưng hai ngày thì chắc chắn không được rồi." Nguyễn Lăng Vân làm vẻ mặt dễ thương, có chút bất đắc dĩ, "Nếu tôi đồng ý với anh, các thợ trong nhà máy chắc sẽ mắng tôi mất."
Trì Nghiêu nhìn cậu ta, mỉm cười: "Dù tôi có kém tinh tế đến đâu cũng không thể để cậu bị mắng, vậy thế này đi, ba ngày nữa giao hàng, được không?"
Dưới ánh mắt của Trì Nghiêu, trái tim Nguyễn Lăng Vân như lỡ nhịp một cái.
Nhưng khi nghe thấy những lời này, nhịp tim lại trở về bình thường: "..."
"Hai mươi ngày nhé?" Nguyễn Lăng Vân kéo dài giọng, có chút nũng nịu, "Ngay cả quân đội cũng chưa được hưởng đãi ngộ như vậy đâu."
Từ lúc Trì Nghiêu bắt đầu gọi, Cảnh Hi tự giác lùi lại vài bước.
Cậu nhìn Trì Nghiêu và Omega này nói chuyện vui vẻ, cảm xúc có chút lẫn lộn.
Omega này vài ngày trước còn định tấn công Trì Nghiêu, nhưng bây giờ bọn họ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Omega không tiếc sức mình để thể hiện sự quyến rũ, và Trì Nghiêu cũng vui vẻ đón nhận.
Chính trong những lúc như thế này, cậu mới cảm nhận rõ ràng rằng hai mươi năm bị lãng quên kia đã ảnh hưởng đến họ sâu sắc như thế nào.
Trì Nghiêu đặt ly rượu trở lại mặt bàn.
"Ba ngày nữa giao một nửa, mười ngày sau giao hết, không thể thương lượng."
Nguyễn Lăng Vân sượng mặt: "Ngài Trì, việc này thật sự là—"
"Nếu không làm được, thì đây là lần hợp tác cuối cùng của chúng ta." Khóe môi Trì Nghiêu nhếch lên, "Cậu suy nghĩ kỹ đi, ba ngày nữa sẽ có người liên lạc với cậu."
Nói xong, anh không đợi Nguyễn Lăng Vân nói thêm gì, mà dứt khoát cúp máy.
Màn hình tối lại, sắc mặt Nguyễn Lăng Vân xám xịt.
"Đúng là một khúc xương khó gặm!"
Hắn im lặng một lúc, rồi gọi một số liên lạc khác.
Trên màn hình hiện ra một phòng khách rộng lớn, ánh chiều tà chiếu xiên qua bức tường kính cao sát trần.
Ngoài ra, không có một bóng người.
"Sao rồi?"
Một giọng nói già nua vang lên.
Nguyễn Lăng Vân thẳng lưng, nghiêm túc đáp: "Trì Nghiêu muốn chúng ta giao hàng trong vòng ba ngày."
"Gấp vậy sao?"
Nguyễn Lăng Vân nhíu mày: "Cực Ảnh bây giờ đang nổi như cồn, tôi e rằng anh ta muốn tận dụng làn sóng này để làm lớn Cực Ảnh."
Với giới tinh tặc, tình hình hiện tại chẳng khác nào một cuộc cải cách.
Ai nắm bắt được cơ hội sẽ trở thành vương trong cái vòng này.
Rõ ràng, bây giờ cơ hội đã nằm trong tay Trì Nghiêu.
Thấy đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Nguyễn Lăng Vân cẩn thận hỏi: "Có nên giao không?"
Một lát sau, giọng nói già nua không nhanh không chậm vang lên.
"Đợt đầu chỉ giao một phần mười, nếu cậu ta còn thúc ép, thì cứ theo hợp đồng mà làm."
Ý là chỉ cho đi nửa bước?
Nguyễn Lăng Vân kính cẩn đáp: "Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."
Trên chiến hạm, Trì Nghiêu ngắt liên lạc, nhưng không thấy Cảnh Hi đâu.
"Hi Hi?"
Trì Nghiêu nhìn xung quanh.
Quay lại khoang dừng rồi sao?
Vì cảm thấy lương tâm cắn rứt mà quay lại ngăn cản, đúng là chuyện Cảnh Hi có thể làm.