Người lớn tuổi mà nói ra câu “Lão mà bất tử là vì tặc” quả thực mang theo uy lực như kiểu “đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.”
Ông lão tóc hoa râm liếc nhìn người đang lười biếng nghe nhạc, lại liếc qua Kỳ Vọng với thái độ thản nhiên. Lão hừ lạnh một tiếng: “Thật đúng là vật họp theo loài.”
Nói xong, lão quay người rời khỏi hiệu sách.
Bạch Nguyệt bước đến bên cạnh Kỳ Vọng, khẽ nắm lấy tay anh.
Kỳ Vọng nhỏ giọng trấn an: “Anh không sao.”
Từ nhỏ đến lớn, anh đã gặp không ít người với thái độ còn tệ hơn thế. Ông lão tóc hoa râm này tuy có thái độ không tốt, nhưng so với những người từng mở miệng châm biếm cơ thể khiếm khuyết của anh, ông ta vẫn còn dễ chịu hơn nhiều.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Kỳ Vọng đưa Bạch Nguyệt đến bến xe bus. Bây giờ, anh đã quen với việc nhìn cô đi về nhà, rồi mới quay lại ngồi lên xe và trở về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play