Lúc 7 giờ hơn, Bạch Nhiễm vội vã đến bệnh viện. Ánh mắt ông quét qua Bạch Nguyệt từ đầu đến chân, đặc biệt dừng lại lâu hơn ở cánh tay đang quấn băng vải của cô.
Bạch Nguyệt, như thể không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười gọi: "Ba ba."
"Ừ." – Bạch Nhiễm đáp, giọng không rõ cảm xúc. Ánh mắt ông nhanh chóng chuyển sang chàng trai đang đứng cạnh Bạch Nguyệt.
Kỳ Vọng khẽ cúi người, giọng nói mang theo sự áy náy: "Thật xin lỗi, Bạch Nguyệt bị thương là do lỗi của cháu."
Bạch Nhiễm nhận ra cậu thiếu niên này.
Ông vẫn còn nhớ lần đầu gặp Kỳ Vọng trong buổi tiệc tụ họp của những nhân vật danh tiếng. Dù bị bao quanh bởi những ánh nhìn mờ ám, mang nhiều ý tứ khác nhau, Kỳ Vọng vẫn đứng thẳng lưng, không hề lùi bước. Sự kiên cường ấy khiến người ta gần như quên mất sự khiếm khuyết của cậu.
Nhưng giờ đây, hình ảnh cậu thanh niên khép nép, nắm chặt chiếc áo khoác dính máu của mình, đã hoàn toàn khác. Phần khiếm khuyết không che giấu nữa, mà phơi bày rõ ràng trước mắt mọi người. Cậu cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của ông, thiếu đi sự kiên định từng có. Kỳ Vọng lúc này chẳng khác nào một con chim nhỏ bị kinh hãi, sẵn sàng lao vào bụi rậm để trốn tránh chỉ với một cái dọa nhẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT