Cá Nhỏ thở dài, anh trai đúng thật là ngốc, nếu không có cậu bên cạnh, không chừng anh trai đã bị bán rồi còn phải đếm tiền cho người khác nữa.
Tạ Tiểu Ngọc nhiệt tình, thật tâm chia cho hai đứa em trai ăn hết bánh táo, bánh ngọt được các cô dì đem cho, ăn thật no, bụng không còn đói nữa.
Cô lấy khăn tay ra lau tay: “Sắp đến giờ người mẹ kế tốt bụng của chúng ta về rồi.”
Quý Thục Cầm sau khi ăn một bữa ăn tinh tế ở nhà hàng mới quay về.
Sau khi xuống xe vừa bước đến cổng khu nhà, Lữ Mai là người có quan hệ rất tốt với cô, đang đợi cô ở cổng nhà.
Lữ Mai cười như không cuời, cố ý chờ cô để biểu tình trêu đùa cô:
“A Cầm, con gái riêng của cậu quá lợi hại, hiện tại một nửa số hộ gia đình trong khu này đều biết rằng nó bị mẹ kế chặn không cho vào nhà rồi.”
Quý Thục Cầm trong lòng không vui nói: “Nó cáo trạng với ai là tôi về trễ rồi?”
“Vậy thì không có, con bé đấy ngồi dưới đèn đường, tự nhiên có người đến hỏi thăm, bây giờ bọn họ đều biết Tạ Đông Hải cho xe đến đón nó về nhà, nhưng lại không vào được nhà, cũng biết được việc nó quay lại lần này là muốn tiếp nhận công việc của mẹ nó rồi.”
Sau khi nghe Lữ Mai kể lại, sắc mặc Quý Thục Cầm thay đổi
Vốn tưởng nó là đứa dân quê không có kiến thức, không ngờ lại là con hồ ly nhỏ.
……
Sau khi Tạ Tiểu Ngọc cùng hai cậu em trai ăn uống no nê xong, chỉ một lát, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, đi thẳng đến dừng lại trước cửa nhà để lấy chìa khoá mở cửa.
Tạ Tiểu Ngọc có trí nhớ rất tốt, cô ta là Quý Thục Cầm, cô đã gặp một lần trong lần trở về Thôn Thanh Sơn.
Mười năm qua dung mạo của bà ta không hề thay đổi, xem ra là cuộc sống rất thoải mái.
Sau khi Tạ Đông Hải có gia đình mới, ông ta đã đuổi cô về lại thôn Thanh Sơn.
Đây cũng là một trong những lí do khiến Tạ Tiểu Ngọc và ông ta không còn tình cảm ba con.
Tạ Tiểu Ngọc cuời ngọt ngào: “Chào dì Quý ạ.”
Lại đẩy cặp song sinh lên phía trước, bảo bọn chúng chào: “Đây là cặp song sinh mà mẹ cháu sinh ạ.”
Quý Thục Cầm trong lòng như bị kim đâm cảm thấy không thoải mái, nghĩ đến lời đồn mà Tạ Tiểu Ngọc làm ra trong khu nhà thành ủy, không thể cười nổi.
Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh được đón về lúc năm giờ, cô ta về nhà lúc bảy giờ, nghĩ chắc Tạ Tiểu Ngọc cùng hai tên nhóc kia chắc vẫn chưa ăn gì.
Nấu ăn, đương nhiên không thể nấu cho ba đứa nhóc thấp hèn này, phải để cho Tạ Tiểu Ngọc biết, cái nhà này ai làm chủ.
Nếu Tạ Tiểu Ngọc về đây sống, còn mang theo hai tên nhóc, cô bắt buộc phải làm việc nhà.
Bà ta mở tủ lạnh ra, nói với Tạ Tiểu Ngọc cùng cặp song sinh: “Tôi tăng ca đã ăn trước rồi, các người tự nấu mà ăn đi.”
“Nhưng mà, cháu không biết dùng bếp ga, trong thôn cũng chỉ có khoai lang luộc cùng cơm, rau cải xanh, cháu cũng không biết làm thịt bò, ba nói rằng dì Quý sẽ dạy cháu nấu ăn.”
Quý Thục Cầm: “…”
Đúng là nói dối không chớp mắt, cô úc ở trong thôn từ năm tám tuổi đã biết nấu ăn rồi.
Bà ta dạy Tạ Tiểu Ngọc cách sử dụng bếp ga, sau đó nói: “Biết nấu cái gì thì ăn cái nấy đi.”
Tạ Tiểu Ngọc gật gật đầu rồi vào bếp, hai mươi phút sau, xe cứu hoả vào khu nhà thành uỷ, bởi vì Tạ Tiểu Ngọc làm bếp nhà Tạ Đông Hải cháy rồi.
……
Tạ Tiểu Ngọc quấn cái chăn mỏng, dưới tay còn ôm hai người em song sinh của mình, đến nhà bà Trần run run nói:
“Cháu nói với dì Quý rằng, ở quê cháu chỉ dùng bếp củi, không dùng bếp ga, ở nông thôn cháu chỉ ăn khoai lang và các loại ngũ cốc, bánh ngô, làm sao nhìn thấy qua nhiều rau thịt ngon như thế, cháu muốn nhờ dì Quý dạy cháu nấu, thế mà dì ấy bảo cháu nói dối, lười biếng.”
Tạ Tiểu Ngọc bật khóc: “Cháu sợ dì Quý nói với ba cháu, nếu cháu mới can đảm vào bếp, qủa nhiên bếp ga quá đáng sợ, sao lửa lại theo nồi chảo lại bắt cháy như vậy chứ.”
Tạ Đông Hải nhận được cuộc gọi từ ông Quý, vội vã trở về nhà.
Trần Nhạn thở dài: “Tiểu Ngọc sống với mẹ kế khó mà chịu được rồi.”
Ông Quý bật cười, một cô bé từ nông thôn lên, không biết nấu ăn là điều không thể, Tạ Tiểu Ngọc là cố ý, châm lửa đốt, sau này mẹ kế kia, cũng không dám… sai bảo cô như người hầu nữa.
Cũng khiến cho cả toà nhà biết rằng, vừa về đến nhà mẹ kế đã sai khiến cô làm việc nhà.
Đây là lần đầu tiên ông thấy một cô bé dạn dĩ và cẩn thận như vậy.
Ông Quý nói: “Tiểu nha đầu sẽ nên gia nên thất này, bà ngày mai đi nghe ngóng thử xem, cô gái nhỏ đó có đối tượng chưa, nếu chưa có, thì giới thiệu cho cháu trai bà.”
Trần Nhạn cũng đang nghĩ đến chuyện này, chồng bà cũng đã khen ngợi Tạ Tiểu Ngọc, nếu giới thiệu cho cháu trai thì không sai đi đâu được.
“Ngày mai tôi sẽ đi nghe ngóng thử xem sao.”
Chưa kịp đợi tìm hiểu, bà gọi đến đại học Công An, nói với cháu mình sẽ giới thiệu cậu với một cô gái tốt.
Tiểu tử thối có chút không cam lòng, hỏi cô có thể đẹp đến cỡ nào cơ chứ, thì Trần Nhạn nói: “Đợi đến khi cháu gặp được cô ấy thì sẽ không còn hỏi câu ngu ngốc như này nữa.”
….
Tạ Đông Hải vừa giải quyết xong công việc của đơn vị, ông Quý gọi cho ông ta báo tin nhà mình đang có hoả hoạn, trong lòng ông có dự cảm chẳng lành.
Về đến nhà, nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhân viên cứu hoả nói với ông rằng đó chỉ là báo động giả thôi, nhưng con gái ông Tạ Tiểu Ngọc đang bị sợ hãi, nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn.
Tạ Đông Hải đến nhà ông Quý đã về hưu đón người, bị ông Quý đánh cho mấy phát, khiến Tạ Đông Hải giật cả mình.
Gân xanh trên trán Tạ Đông Hải giật giật, Tiểu Ngọc chỉ mới trở về được ba giờ đồng hồ, đã khiến cho mọi người trong khu này thân thuộc hết cả.
Trần Nhạn muốn làm mai cho Tiểu Ngọc, cũng có nghĩa là ông Quý có ấn tượng rất tốt về Tạ Tiểu Ngọc
Suýt nữa đã đốt rụi căn bếp của mình, Ông Quý thế mà vẫn nghĩ cô gái này sẽ làm nên gia nên thất?
Gặp quỷ rồi!
Tạ Đông Hải đau đầu bất đắc dĩ, đành phải uyển chuyển nói: “Tiểu Ngọc ở thôn Thanh Sơn đã có đối tượng rồi.”
Tạ Tiểu Ngọc cúi đầu hạ khoé môi, ba cô chẳng lẽ còn muốn đuổi cô về quê hết hôn sao?.
Đó là chuyện không thể nào.
“Ba, người mà bác cả ép con đi xem mắt, không phải là đối tượng của con, con còn chưa gặp mặt qua lần nào, con đây là đang trốn bác cả từ Thanh Sơn về đây, người đừng mang con trở về để kết hôn mà.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy khát khao tình phụ tử: “Con muốn tiếp quản công việc của mẹ, ở lại đây làm việc hiếu thảo với người.”
Hiếu thuận, đương nhiên là không thể hiếu thuận với tên khốn Tạ Đông Hải rồi.
Tạ Đông Hải: “…”
Con trai của Nghiêm phó sư trưởng, không phải đối tượng của nó hay sao?
Tạ Đông Hải đột nhiên phát hiện ra mình không hiểu biết gì về đứa con gái này.
Lúc đi chỉ mới tám tuổi, còn ngây thơ dễ thương vô cùng, nó cũng chưa từng rời khỏi thôn Thanh Sơn, có lẽ nào cô cùng nhà bác cả đấu trí, cho nên hiện tại mới thông minh lém lỉnh đến thế?
Tạ Đông Hải nói: “Thế là do ba nhớ sai rồi, không đưa con về thôn Thanh Sơn nữa.”
Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh theo Tạ Đông Hải trở về nhà.
Trần Nhạn lắc đầu: “Một cô bé xinh đẹp như vậy, đối với nhà mẹ ruột cũng rất tốt, Tạ Đông Hải có ý gì, không muốn con gái mình được có cuộc sống tốt hay sao?”
Ông Quý nói: “Chắc Tạ Đông Hải cũng không có ý này, có lẽ là ý của người thân ở quê nhà muốn Tiểu Ngọc kết hôn, hiện tại Tiểu Ngọc cũng không có đối tượng, nên sắp xếp cho Tiểu Ngọc và thằng cháu gặp nhau vào cuối tuần này đi, tiếp xúc một chút cũng tốt.”
Trần Nhạn rất thích việc này: “Được thế thì tốt, để tôi hỏi lại xem Tiểu Ngọc một chút, xem con bé có đối tượng hay chưa.
….
Quý Thục Cầm duy trì hình tượng hiền lành của mình trong hơn chục năm nay, hôm nay vì Tạ Tiểu Ngọc mà sụp đổ hết rồi. Ngay cả quần cũng không còn.
Cô ta tức đến mức sắp ngất đi rồi, còn Tạ Tiểu Ngọc, lại mang theo hai đứa em trai rẻ mạt, cư nhiên đến nhà cô ta ngủ.
“Tại sao nó lại quay lại đây, Đông Hải, tôi thật sự không thể hiểu nổi, mấy năm nay ông gửi tiền về nuôi nó, nó chỉ cần an phận thôi là đủ rồi, sao lại phải vội quay trở về đây làm gì?”
Tạ Đông Hải thở dài: “Tôi cũng không nghĩ đến mẹ nó lại có thể bình phản được.”
“Nhưng mà, nó trở về đây cũng không có đơn vị nào tiếp nhận, cặp song sinh của mẹ nó trước kia, chúng ta cũng không có quan hệ gì, tôi dựa vào cái gì lại phải nuôi chúng nó, hay là, gửi chúng nó về lại Thanh Sơn, giao cho anh trai và chị dâu đi vậy?”
“Không được đâu.”
Tạ Đông Hải nghĩ đến việc tìm phó thị trưởng Nghiêm cố ý đến hỏi thăm, nhưng ông ấy không có khả năng như trước đây, mang Tạ Tiểu Ngọc về lại Thôn Thanh Sơn.
“Mẹ ruột nó không phải có một công việc sao, bà cũng làm việc trong đoàn nghệ thuật, sắp xếp một vị trí cho nó rồi tìm người kết hôn cho nó là xong rồi.”
“Thế sao được, công việc đó không thể để cho nó được.”
Tạ Đông Hải nhìn vợ, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại không thể đưa cho nó?”
Quý Thục Cầm lập tức sửa lời: “Nó tám tuổi đã ở nông thôn, chưa từng học qua hát học múa, tham gia đoàn nghệ thuật cũng chỉ có thể làm việc vặt thôi, quá lãng phí, nếu không thì như này đi, tôi dùng quyền lực của mình đưa cho nó một vị trí khác phù hợp hơn.”
Tạ Tiểu Ngọc vẫn chưa ngủ, ở trong phòng cũng có thể nghe rõ ràng.
Cô tự giễu trong lòng, cho dù không biết hát nhảy cô cũng có thể làm việc nặng.
Nhất quyết không thể phần công việc đó, rơi vào tay cháu gái của Quý Thục Cầm.
Tạ Tiểu Ngọc mặc thêm quần áo chạy xuống phòng khách: “Ba, con muốn công việc ở đoàn nghệ thuật, dù trước kia con có như thế nào, con cũng muốn làm công việc trước kia của mẹ, con không giao việc mẹ để lại cho ai đâu.”
Quý Thục Cầm tận tình khuyên bảo Tạ Tiểu Ngọc: "Cháu không biết hát cũng không biết nhảy, công việc ở đoàn nghệ thuật này, càng không thích hợp với cháu, cháu đã tốt nghiệp trung học, chi bằng dạy học tiểu học thì thế nào?”
"Cháu muốn phần công việc ở đoàn văn nghệ, là vì tính toán cho tương lai sau này.”
Tạ Tiểu Ngọc thản nhiên cười nhạt: "Sau này con muốn tìm một người là quan chức hoặc làm việc lớn để gả, ba, chắc người không phản đối đâu nhỉ.”
Dùng chung thân đại sự của mình, khiến cho Quý Thục Cầm im miệng.