9

Thật ra nguyên nhân khiến tôi dễ dàng hợp tác với Tạ Cảnh Văn như vậy rất đơn giản.

Trong đó thân thế của Tạ Cảnh Văn chiếm hơn phân nửa rồi.

Ông cụ nhà họ Tạ vừa ngu ngốc và mê gái, bà cụ Tạ ác độc tàn nhẫn, và mẹ của Tạ Cảnh Văn – người phụ nữ bị ông già kia ỷ mạnh cưỡng h.i.ế.p.

Lại thêm cả đứa con riêng Tạ Cảnh Văn kia nữa.

Huống chi, chức vụ Quản lý chuyên nghiệp của Tạ Cảnh Văn đã khiến Tạ Văn Viễn ngứa mắt từ lâu.

Nếu Hội đồng quản trị không ngăn cản thì Tạ Văn Viễn đã sớm đá Tạ Cảnh Văn xuống rồi.

Đến nước này, dù Tạ Cảnh Văn có không màng sự đời thì cũng phải đấu đá một phen, huống hồ anh ta lại là người có dã tâm bừng bừng như thế.

Sau khi đồng ý hợp tác với yêu cầu của Tạ Cảnh Văn, tôi vẫn sinh hoạt như bình thường chứ chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngày nào tôi cũng đóng vai người mẹ hiện, tới thăm hỏi và động viên con gái yêu Tạ Viện Viện đang vùi đầu vào chuyện học tập đến mệt lả, sau đó lại phun “những lời vàng ngọc đầy tinh túy” để hỏi thăm cả dòng họ nhà họ Tạ khi gặp Tạ Văn Viễn.

Tạ Văn Viễn là người như vậy đấy, bạn mạnh thì anh ta yếu, còn bạn yếu thì anh ta sẽ mạnh.

Dưới chính sách chèn ép của tôi, anh ta còn chẳng dám đánh rắm nữa là.

Cho đến khi tôi gầy dựng chi nhánh ở Bắc Kinh thành công, hơn nữa còn thu về một khoản lớn từ tập đoàn nhà họ Tạ với tư cách là nhà đầu tư, rốt cuộc bà Tạ cũng không chờ nổi nữa.

Sau khi tôi nhận tiền rồi rời đi, bà Tạ lập tức đập tay xuống bàn.

Ngay trước mặt đám cổ đông, bà ta chỉ thẳng vào mặt Tạ Văn Viễn rồi mắng to: “Sao tôi lại nuôi ra ngữ ăn hại như anh chứ?”

Sau đó, bà ta lao vút ra ngoài cửa với gương mặt đen sì.

Tạ Cảnh Văn vừa cười vừa thuật lại mọi chuyện cho tôi nghe, tôi cũng cười đến rung người.

Chờ tôi cười xong, Tạ Cảnh Văn nâng tách cà phê lên rồi nói tiếp: “Nhưng Tổng Giám đốc Thẩm phải cẩn thận, hiện tại ngay cả bà già đó cũng điên lên rồi, ngày bên đó ra tay với cô chẳng còn xa đâu.”

Tôi cười xòa: “Hóa ra nhà họ Tạ rơi vào khủng hoảng như bây giờ là do bà già khẩu Phật tâm xà kia."

“Tôi nhận 40% lãi thì sao? Nếu không có tôi rót tiền vào thì bây giờ bọn họ còn chẳng nhận được đồng nào đấy chứ!"

Tạ Cảnh Văn gật đầu đồng ý.

“Người nhà họ Tạ quen thói lợi dụng rồi mà. Bây giờ cô phải cẩn thận vào, bên cạnh bà già kia có người của tôi, lúc bà ta ra tay với cô, tôi sẽ nhắc nhở cô sau."

Chờ đến khi thảo luận kế sách xong, chúng tôi lại hàn huyên đôi câu về chuyện hợp tác, sau đó mới đường ai nấy đi.

Để một người rời khỏi thế giới này một cách hợp tình hợp lý thì đơn giản lắm.

Đầu độc này, tai nạn xe này.

Có hai loại đầu độc, một là sử dụng thuốc độc mãn tính, còn hai là tiêm thuốc vào người nạn nhân để người đó ch.ế.t ngay tức khắc.

Từ khi về nước, tôi thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng, muốn g.i.ế.t tôi một cách nhanh gọn thì lộ liễu quá.

Thế thì chỉ có mỗi độc mãn tính mà thôi.

Với tình hình hiện tại, ai nhìn vào cũng thấy tôi chẳng khác nào miếng bọt biển đang điên cuồng hút nước, mỗi giờ mỗi phút đều bành trướng lãnh địa của mình.

Mỗi ngày trôi qua, vị thế của nhà họ Tạ tại Bắc Kinh sẽ bị tôi dần dần chiếm lĩnh.

Hiệu quả của độc mãn tính quá chậm, có khi triệu chứng trúng độc còn chưa xuất hiện thì tập đoàn nhà họ Tạ đã chuyển sang họ Trầm mất rồi.

So ra thì tai nạn xe là phương án hiệu quả nhất để loại bỏ tôi.

Tạ Cảnh Văn đã nói, bà già họ Tạ kia rất giỏi che giấu tội ác bằng mấy vụ tai nạn xe.

Trước kia mẹ của anh ta cũng mất mạng trong một vụ tai nạn do bà già kia giở trò.

Tuy lúc này bà già đó vẫn còn mạnh mẽ lắm, nhưng Tạ Cảnh Văn đâu còn yếu đuối như xưa?

Anh ta cam đoan với tôi, chỉ cần anh ta nhận được tin tức thì sẽ báo cho tôi ngay.

Dẫu sao thì hai chúng tôi cũng là người cùng hội cùng thuyền cơ mà.

10

Ngày thực hiện kế hoạch sắp đến rồi.

Khi trước, vì muốn nâng cao danh tiếng cho Tạ Viện Viện nên Tạ Văn Viễn đã xây riêng một phòng tranh và trưng bày các tác phẩm của cô ta ở trong đó.

Hiện tại phòng tranh đã hoàn thành, mà Tạ Văn Viễn là ông chủ nên đương nhiên phải tới tham dự lễ khánh thành.

Xưa nay tôi rất ghét Tạ Văn Viễn nên chẳng muốn ngồi cùng một xe với anh ta, lần này cũng không ngoại lệ.

Tạ Viện Viện muốn ở nhà học bài nên chỉ có hai “vợ chồng” chúng tôi lên đường mà thôi.

Ngay trước khi đi, thư ký của tôi đã gọi một cuộc gọi khẩn cho tôi.

Cô ấy nói phía bên cung cấp hàng đột nhiên đòi tăng giá, bây giờ tôi phải nhanh chóng đến công ty để đàm phán, tình hình vô cùng khẩn cấp.

Tôi lập tức thông báo với Tạ Văn Viễn, bảo anh ta cứ đi trước.

Tuy người nọ rất khó chịu với việc này, nhưng đứng trước “uy quyền” của tôi thì cũng phải ngậm mồm mà thôi.

Nửa tiếng trước, hệ thống của chiếc xe mà Tạ Văn Viễn thường dùng bỗng có chút vấn đề, anh ta cho rằng đó là ám hiệu của mẹ mình nên vội vàng đổi sang xe của tôi.

Năm phút sau khi Tạ Văn Viễn rời đi, tôi chọn bừa một chiếc xe trong gara rồi lái đến công ty.

Chuyện phía cung cấp hàng tăng giá là thật, nhưng tôi đâu có ngu, những chuyện đã được lên kế hoạch từ trước thì nhẹ tựa lông hồng mà thôi.

Tôi xử lý chuyện phía cung cấp hàng giở quẻ chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, nào ngờ vừa ra khỏi phòng họp thì nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.

Người bên kia đầu dây nói chồng của tôi, Tạ Văn Viễn, bị tai nạn xe nghiêm trọng, còn vỡ cả hộp sọ, tôi hãy đến bênh viên ngay.

Tôi lập tức bày tỏ rằng mình sẽ chạy đến bệnh viện nhanh nhất có thể, cũng xin đội ngũ bác sĩ hay cố gắng chữa trị, tiền bạc không thành vấn đề.

Chờ đến khi tôi đến bệnh viện thì bà Tạ đã canh ở cửa phòng bệnh từ sớm rồi.

Thấy tôi tới, ánh mắt bà ta lập tức tóe ra vẻ thù hằn: “Con khốn Thẩm Thư Nghi này! Sao mày muốn hại con tao?”

Bà ta vừa nói vừa nhào tới đánh tôi.

“Tao chỉ có một đứa con trai thôi! Sao mày lại hại nó hả?"

Tuy trợ lý Tiểu Mẫn của tôi là con gái nhưng rất “cường tráng”, cô ấy dễ dàng đẩy bà già kia ra rồi ném cái nhìn sắc lẹm cho bà ta: “Bà này, chúng tôi có thể hiểu con trai của bà gặp chuyện không may nên bà rất nóng lòng, nhưng bà đừng vu khống bậy bạ như thế!”

“Tổng Giám đốc của chúng tôi vừa mới ở công ty, sao có thời gian hãm hại con trai của bà được?”

“Ngược lại là bà đấy, đường rộng như thế mà sao gã tài xế gây tai nạn lại đâm sầm vào chiếc xe Tổng Giám đốc Thẩm thường hay đi hả?”

Tiểu Mẫn được tôi huấn luyện nên mặt mày rất dữ tợn, ánh mắt sắc lẹm như dao, đám người nhà họ Tạ chột dạ nên vội đảo mắt nhìn quanh.

Tạ Cảnh Văn đứng bên cạnh vội ngăn bà Tạ: “Mẹ à, cảnh sát vẫn chưa điều tra xong mà, mẹ nên tới thăm anh trai đi ạ."

Tạ Cảnh Văn còn chưa dứt lời thì bà Tạ đã quay ngoắt sang rồi nhìn chòng chọc vào anh ta.

Một hồi lâu sau, bà ta giáng cho anh ta một cú tát!

Xung quanh chìm trong yên tĩnh.

Tạ Cảnh Văn chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm lên gò má bằng những ngón tay thon dài.

Bà Tạ cười gằn: “Hiện tại anh trai cậu xảy ra chuyện, chắc cậu là người sung sướng nhất nhỉ?!”

“Tôi nói cho cậu biết, nếu Văn Viễn xảy ra bất trắc thì đám các người cũng đừng hòng yên thân!”

Nói xong, bà ta hất người giúp việc đang dìu mình sang một bên rồi sải bước rời khỏi.

Tôi và Tạ Cảnh Văn đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chỉ nhìn nhau chứ không nói gì.

Trong ánh đèn lờ mờ của hành lang bệnh viện, tôi thấy ánh lửa sáng rực trong mắt Tạ Cảnh Văn.

Người đàn ông này không hề ngoan ngoãn và hiền lành như vẻ ngoài.

Vốn dĩ Tạ Văn Viễn còn có một người anh.

Nhưng ba năm trước, người nọ đã bị b.ắn ch.ế.t ngay tại cửa sòng bạc khi đang đánh bạc ở Mỹ.

Bà Tạ nổi trận lôi đình, thuê đoàn luật sư chuyên nghiệp nhất để khởi tố ông chủ sòng bạc, quyết tâm tìm ra sự thật về cái ch.ế.t của con trai mình.

Nhưng ông chủ sòng bạc được nhóm xã hội đen ở đó bảo kê, hơn nữa em trai của tên đó lại là luật sư nổi tiếng.

Thế lực hai phe đấu với nhau, cuối cùng bởi vì chuyện xảy ra ở đất khách quê người nên không có kết quả.

Nhưng thật ra, nếu chịu truy cứu đến cùng thì sẽ phát hiện ra một chuyện.

Người yêu đồng tính của tay luật sư kia là bạn học của Tạ Cảnh Văn khi anh ta du học tại Mỹ, chưa kể quan hệ của cả hai rất tốt.

Tình yêu không thể khích lệ người ta, nhưng hận thù có thể sinh ra sức mạnh to lớn vô ngần.

Tạ Cảnh Vân được hận thù nuôi lớn, anh ta hệt như một con rắn độc đã ngủ đông nhiều năm, cuối cùng, nhân lúc người ta không chú ý đến thì cắn một phát kết liễu đối phương ngay tức khắc.

Người như vậy, không dễ dây vào đâu.

11

Bác sĩ không phải là thần tiên.

Vỡ sọ thì làm gì mà sống được.

Sau mấy tiếng cứu chữa, cuối cùng Tạ Văn Viễn được bác sĩ tuyên bố t.ử v.o.n.g.

Bà Tạ suýt nữa là ngất lịm đi.

Nhưng cũng chỉ là “suýt nữa” thôi, bởi vì cảnh sát tới.

Cảnh sát mang theo lời khai của người tái xế gây ra tai nạn, tới bắt kẻ tình nghi.

Gã tài xế xe hàng kia không phải kẻ ngu.

Bà Tạ từng hứa hẹn rằng nếu t.ô.n.g ch.ế.t tôi thì bà ta sẽ trả số tiền điều trị khổng lồ cho mẹ và con gái của ông ta.

Nhưng hiện tại ông ta đã làm hỏng chuyện, người ông ta t.ô.n.g ch.ế.t lại là đứa con trai mà bà Tạ yêu thương nhất.

Bây giờ sẽ không còn ai che chở cho ông ta nữa.

Để nhận được khoan hồng, ông ta đành khai sạch mọi việc.

Cảnh sát lập tức bắt bà Tạ dựa vào lời khai đó.

Bà Tạ còn muốn nêu ra thân phận của mình để thoát khỏi cảnh ngục tù, nào ngờ hai vị cảnh sát kia mới vào nghề nên chẳng biết sợ là gì.

Lúc này bà ta mới cảm nhận được nguy hiểm, giọng nói già nua xe lẫn nỗi sợ hãi vang vọng trong bệnh viện.

Tôi và Tạ Cảnh Văn ngồi trong đồn cảnh sát, sau khi bọn họ lấy lời khai thì chúng tôi được thả ra ngoài.

Tôi đã thấm mệt sau trận giày vò này, nhưng Tạ Cảnh Văn vẫn còn nhanh nhẹn lắm.

Anh ta cug cấp lời khai xong thì đi thay quần áo, chẳng những mang giày Tây mà trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa.

Tôi quay đầu nhìn sang, anh ta vừa đẩy gọng kính trên sống mũi vừa cười tươi rói.

“Tổng Giám đốc Thẩm, cô về nghỉ ngơi đi. Đợi đến khi tỉnh giấc thì cổ phần và 15 tỷ sẽ bay đến tay cô.”

Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi biết, rốt cuộc con rắn ngủ đông bao nhiêu năm qua đã tỉnh giấc và đang đoạt lại những thứ thuộc về mình.

Tôi chẳng quan tâm đến mấy chuyện rối rắm của nhà họ Tạ.

Nội bộ của nhà này vàng thau lẫn lộn, con cháu thì vô số, muốn tranh giành, đấu đá trong tập đoàn khổng lồ này thì có khác gì cướp thịt của đám sói đói đâu.

Tôi mới ở nhà họ Tạ hơn nửa năm nhưng tôi biết nơi này như đầm nước đục, nếu chưa có sự chuẩn bị hoàn hảo thì tôi sẽ không manh động.

Hơn nữa, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết ở chi nhánh Bắc Kinh, lúc này chưa phải thời cơ tốt nhất để “đoạt quyền”.

Chí cân luật hôn nhân giúp tôi có được cổ phần và 15 tỷ là tôi đã hài lòng rồi.

Tôi lái xe về lại biệt thự của nhà họ Tạ, Tạ Viện Viện đang đứng chờ ở cửa với gương mặt tái xanh.

Thấy tôi xuống xe, cô ta hé môi, muốn nói rồi lại thôi.

Tôi tiến tới vỗ lên vai cô ta: “Tạ Văn Viễn ch.ế.t rồi.”

Tạ Viện Viện đau đớn gật đầu, sau đó cô ta ngước lên nhìn tôi, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngang ngược như khi trước nữa.

Tôi thở dài: “Vẫn phải đi học đấy.”

“Yêu cầu của trường Munich khắt khe lắm đấy, trình độ hiện tại của cô còn kém lắm. Lo mà học đi.”

Nói xong, tôi cúi đầu nhìn vào mắt Tạ Viện Viện.

“Còn những chuyện khác... Tạ Văn Viễn không cho cô cái gì cả, từ cổ phần, ủy thác mua bán hay bất động sản gì đấy. Về mặt luật pháp thì hai người cũng không có quan hệ nuôi dưỡng, Tạ Văn Viễn không có quyền giám hộ đối với cô, cô không nhận được xu nào đâu.”

Tạ Viện Viện nghe xong thì tái cả mặt, cả người lảo đảo như sắp ngã.

Khi trước Tạ Văn Viễn nuôi Tạ Viện Viện là để thử nghiệm thú vui của việc “nuôi dưỡng”, anh ta chưa từng để ý đến tương lai của cô ta.

Dù sao sau này cô ta cũng phải dựa vào chính mình, cung cấp nhiều vật chất quá lại sinh ra không hay.

Tôi buông tiếng thở dài, sau đó quay đầu lại nhìn luật sư đang đứng chờ sau lưng mình.

Nữ luật sư nọ tiến đến, nắm lấy tay Tạ Viện Viện rồi đưa cho cô ta một bản thỏa thuận.

“Tổng Giám đốc Thẩm là mẹ kế của cô, cô ấy sẽ không bỏ mặc cô đâu. Quy định trong thỏa thuận này nêu rõ, chỉ cần cô cam kết sau này không tham gia vào mấy cuộc đấu đá của nhà họ Tạ, không dùng thân phận 'con gái nuôi của Tạ Văn Viễn' để vào tập đoàn nhà họ Tạ thì cô có quyền thừa hưởng tài sản.”

“Trong đó bao gồm tất cả chi phí cho việc du học ở Đức và năm trăm vạn tiền mặt, thêm vào đó là hai căn nhà ở ngay Bắc Kinh.”

“Cô có thể mang theo toàn bộ tư trang mà Tạ Văn Viễn đã mua cho cô.”

Tạ Viện Viện sững sờ đứng yên tại chỗ, sau đó cô ta ngơ ngác nhìn về phía tôi.

Tôi vẫn bày ra vẻ mặt thờ ơ như thường ngày.

Chi ra ít tiền để Tạ Viện Viện không tiến vào tập đoàn nhà họ Tạ, cũng đáng giá mà.

Hiện tại Tạ Viện Viện chẳng có chút uy hiếp nào cả, nhưng ngộ nhỡ sau này có người cố ý dùng danh nghĩa của cô ta rồi lắc qua lắc lại trong tập đoàn nhà họ Tạ thì phiền phức lắm.

Song, nếu Tạ Viện Viện có dã tâm, không ký vào thỏa thuận thì tôi vẫn có cách khiến cô ta hoàn toàn rời khỏi tập đoàn nhà họ Tạ.

Một lúc lâu sau, Tạ Viện Viện nắm chặt lấy tay tôi rồi vội vàng nói: “Tôi đồng ý! Tôi đồng ý ký! Đưa thỏa thuận cho tôi, tôi ký ngay đây!”

Nghe được những lời này, tôi hài lòng nở nụ cười.

Số trang sức mà Tạ Văn Viễn mua cho cô ta còn chưa tới năm trăm vạn.

Hơn nữa tôi còn cho cô ta cả bất động sản, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn thì ngần ấy cũng đủ cho cô ta sống sung sướng cả đời.

12

Mùa tựu trường, tôi tiễn Tạ Viện Viện đi rồi bắt đầu xử lý đống cổ phần và tài sản do Tạ Văn Viễn để lại.

Tuy cuộc liên hôn này chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, nhưng nhìn từ góc độ thương mại thì tôi đã thu về không ít lợi nhuận.

Mặc dù cổ phần trong tay Tạ Cảnh Văn chiếm nhiều nhất, nhưng số cổ phần của tôi cũng đủ để tôi tiến vào Hội đồng quản trị rồi.

Ngày tôi đến tập đoàn của nhà họ Tạ, tôi gặp lại Tạ Cảnh Văn Anh ta mỉm cười chào hỏi tôi, sau đó mời tôi đi uống tách cà phê.

Tôi đồng ý.

Trong quán cà phê ở tầng dưới của công ty, Tạ Cảnh Văn bưng hai tách cà phê vừa được pha xong rồi bước đến cạnh tôi.

Tôi vừa nhận lấy vừa cười nói: “Tôi cứ tưởng anh sẽ mời tôi đến nơi nào sang trọng hơn cơ.”

Tạ Cảnh Văn lắc đầu cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ sát đất, hắt ánh nắng vào mặt anh ta, rõ ràng khung cảnh rực rỡ là thế, vậy mà tôi lại cảm thấy đa sầu đa cảm.

Một lúc lâu sau, Tạ Cảnh Văn thẫn thờ kể với tôi:

“Lúc nhỏ, tôi thường đi ngang qua nơi này mỗi lúc đến trường, lần nào tôi cũng nhìn vào trong và trông thấy các nhân viên đang bận rộn làm việc.”

“Khi ấy tôi đã nghĩ, sau này tôi phải làm việc ở đây, kiếm tiền nuôi mẹ."

“Sau này, tôi thành ông chủ của nơi này, nhưng mẹ tôi lại không còn nữa.”

Tôi lâm vào trầm tư.

Thời gian trước, Tạ Cảnh Văn lật lại vụ án của mẹ mình, yêu cầu tòa án phúc thẩm.

Anh ta nói mẹ mình không phải ch.ế.t vì tai nạn mà là do bà Tạ hãm hại.

Anh ta còn đưa ra bằng chứng rất đầy đủ, cái nào cũng vô cùng rõ ràng.

Bà Tạ phạm vào tội cố ý giết người, cộng thêm những tội danh khác thì nặng nhất là t.ử hình, nhẹ nhất thì cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Bà ta sẽ không thoát khỏi việc ngồi tù đâu.

Bà Tạ tính toán cả đời, cuối cùng toàn bộ tài sản lại rơi vào tay con riêng của chồng.

Chẳng biết bà ấy sẽ nghĩ thế nào nhỉ?

Đợi đến khi Tạ Cảnh Văn hồi thần, thấy tôi ngồi đối diện thì anh ta vội vàng xin lỗi: “Để Tổng Giám đốc Thẩm chê cười rồi.”

Tôi vội khoát tay, anh ta lại nói tiếp.

“Lần này cô giúp tôi chuyện lớn như vậy, sau này có cần gì ở Bắc Kinh thì cứ tới tìm tôi.”

“Đấu đá nội bộ vẫn chưa lắng xuống, may mắn là tôi đã có được vài mối quan hệ lúc còn làm Quản lý chuyên nghiệp, cũng xem như tạm đối phó được.”

“Thôi thì chúng ta tạm biệt nhau nhé.”

Nói xong, anh ta đứng dậy chào tạm biệt tôi.

Đợi đến khi người nọ đi khỏi, tôi mới giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng đầu Thu ở Bắc Kinh quá rực rỡ, cây cối xanh um tươi tốt, lúc nào cũng tràn trề nhựa sống.

Tôi tới Bắc Kinh hơn nửa năm, phát triển công ty mới, gia nhập vào Hội đồng quản trị của tập đoàn nhà họ Tạ...

Tương lai của tôi... bây giờ mới bắt đầu.

HẾT -----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play