Ai chẳng biết Tạ Văn Viễn – ông trùm của Bắc Kinh luôn nâng niu, chiều chuộng một cô gái nhỏ.
Cô gái kia được mọi người cưng chiều hệt như nữ chính trong mấy bộ tiểu thuyết.
Trừ tôi ra.
Trong hôn lễ của tôi, cô gái kia mặc váy cưới màu trắng, còn nhìn tôi đầy khiêu khích.
“Ai không được yêu chính là kẻ thứ ba.”
“Cô lấy Tạ Văn Viễn thì sao nào? Chẳng phải tôi mới là cô gái duy nhất trong lòng chú ấy à?”
Tôi nhếch môi cười, vừa quay đầu lại đã tặng cho Tạ Văn Viễn một cái tát.
“Anh ch.ế.t rồi hả? Con giáp thứ ba mò đến tận đây rồi mà anh còn giả câm giả điếc cho ai xem?”