Chiếc xe dừng lại trước cổng của một căn biệt thự kiểu âu xa hoa lộng lẫy to lớn, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen hơi gật đầu.
“ Nhị thiếu gia tiểu thiếu gia ” ông chính là quản gia của Dụ gia tên là Trương Tân Bình người trong nhà hay gọi ông là Trương quản gia.
Dụ Nhiên gật đầu [ đây chính là Trương quản gia ư, ông là người đã nhìn các thiếu gia tiểu thư của dụ gia từ bé đến lớn, sau này dù nhà họ Dụ phá sản kết cục của những người khác đều thê thảm chính ông là người đã cố gắng tìm lại tro cốt của họ để chôn ở một nơi ]
[ Ai … Trương quản gia từ nhỏ đi theo Dụ Chính Sách ( cha của Dụ Nhiên ) đến già vẫn phải giúp nhà họ Dụ tìm một nơi an nghỉ cuối đời, ông thật sự đã tận chức tận trách ]
Dụ Cảnh Tri nghe vậy khẽ thở dài không nghĩ tới lúc Dụ gia nước sôi lửa bỏng chỉ có Trương quản gia là người dám đứng ra.
Anh hiểu rất rõ, người có thể khiến Dụ gia rơi vào kết vuc như vậy có thế lực đáng sợ đến mức nào, mà Trương quản gia lại dám tìm tro cốt của họ, sự trung thành tận tâm này khiến anh súc động.
Anh quyết định sẽ bảo lão cha tăng lương cho Trương quản gia.
Trương quản gia khiếp sợ nhìn chằm chằm miệng của Dụ Nhiên như là đang thắc mắc vì sao cậu không mở miệng ông lâu có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu.
Dụ Nhiên thở dài.
[ Mệnh của những người này đã là định số, nhưng nếu ta đã ở đây thì chính là biến số ]