Đến khi bà đỡ đã dọn dẹp xong và lấy tã bọc lại đứa bé mới sinh ra cho Hoắc Trung Khê bế, Kiếm thần đại nhân nhất thời có chút luống cuống, vật nhỏ này mềm mềm yếu yếu, hắn lại tay thô, không cần dùng sức cũng có thể khiến con bị đau, bây giờ bế kiểu gì?!? Hắn ngơ ngác không dám đưa tay ra đón lấy con trai, chỉ đành quay sang cầu cứu với Thẩm Hi, nhưng thấy thê tử đã mệt mỏi thiếp đi, đôi mắt hắn chỉ còn lại trìu mến cùng tình yêu mà nhìn nàng...
Hai phu thê Thẩm Hi đều rất yêu thích thành viên mới, thằng nhóc này ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại còn hay cười, nhìn tướng mạo cùng tính cách là biết giống Thẩm Hi nhiều hơn. Nhưng thích thì thích, mỗi khi nhìn lại cái tên của con trai mà Hoắc Trung Khê đặt, Thẩm Hi luôn phê phán ngầm một phen. Cái têu ‘Hiệp’ của ca ca nó mà Thẩm Hi đặt tuy có hơi tùy tiện một chút, nhưng ít nhât vẫn dễ nghe chán, lại còn ý nghĩa, ‘Kẻ làm đại hiệp, vì nước vì dân’ kia mà! Thế nhưng thằng nhóc này lại là ‘Thống’, thực sự là tên người sao? Hoắc Thống thì còn gọi được, nhưng tên gọi ở nhà, không lẽ là Tiểu Thống (cơn đau nhẹ)? Thà rằng là tiểu bệnh tiểu tai còn nghe được...
Có kinh nghiệm từ Hoắc Hiệp, Thẩm Hi thấy việc nuôi thằng bé Tiểu Thống này khá là nhẹ nhàng, không đến mức luống cuống tay chân. Mà Hoắc Trung Khê thì khác, lần đầu tiên nuôi con, thế nhưng động tĩnh rầm rầm, đặc biệt là trong khi ngủ, tinh thần Hoắc Thống tỉnh táo nên mỗi đêm phải tỉnh 7, 8 lần, mà mỗi lần thằng bé khóc Hoắc Trung Khê ngủ tỉnh nên cũng sẽ tỉnh theo, mấy ngày sau Kiếm thần đại nhân đã kiệt sức, hai hốc mắt đen sì. Càng như vậy hắn lại càng thương Thẩm Hi, số lần thê tử tỉnh lại cũng như hắn, thậm chí nàng còn phải cho con trai bú, còn được ngủ ít hơn hắn, nhưng nàng lại chưa oán giận một câu, ban ngày cũng vẫn phải chăm con như thường, điều này khiến Hoắc Trung Khê không thể không bội phục nàng kiên cường cùng mẫu ái vĩ đại.
HOẮC THỐNG sinh ra được hơn 10 ngày, thấy cả hai mẹ con đều đã khỏe mạnh, lại khôi phục tốt nên các đại phu cùng bà đỡ đều rời khỏi rừng rậm, cả thị vệ doanh đã trống rỗng, trong rừng rậm chỉ còn lại nhà Thẩm Hi cùng nhà Bản Ngã Sơ Tâm. Tất cả đã đi hết rồi, hai nam nhân nhìn nhau mà trợn tròn mắt, Thẩm Hi còn ở cữ, Đường Thi mang thai, nôn nghén, ai làm cơm bây giờ?
Đường Thi vẫn kiên trì xuống bếp mấy ngày, nhưng nàng nghén nặng, không ngửi được chút mùi dầu hay mùi tanh nào, về sau nghiêm trọng hơn, không dám đến cạnh bếp, ngửi thấy mùi mắm muối thôi cũng nôn.
Hai Võ thần bất đắc dĩ, đành phải tự mình xuống bếp. Hoắc Trung Khê trước đây lớn lên trong rừng rậm, còn biết mấy món nấu nướng đơn giản, Bản Ngã Sơ Tâm thì bết bát hơn, chưa từng động chạm đến việc nhà, khiến hắn vào phòng bếp như lên chiến trường. Cuối cùng một ngày 3 bữa cơm của hai nhà từ ngự trù chuẩn bị nhảy xuống Võ thần tự tay làm, khiến hai nữ nhân một ở cữ một mang thai ngày càng gầy yếu. Hai Võ thần đều đau lòng muốn chết, ban ngày không dám đi luyện võ nữa, mỗi ngày chỉ rúc trong bếp cân nhắc thực đơn nấu nướng, cố gắng sớm làm được đồ ăn ngon cho thê tử được ngon miệng.
Trưa nay cũng vậy, Hoắc Trung Khê ra ngoài săn thú chưa về, Đường Thi ngồi trong phòng Thẩm Hi cùng nhau trông Tiểu Thống, chỉ còn lại Bản Ngã Sơ Tâm lăn lộn trong bếp, thái thịt rửa rau, chuẩn bị xuống tay nấu nướng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play