Phong Triền Nguyệt không xuất hiện, cả nhà Đường Thi cũng an ổn trở lại, Đường Thi thoạt nhìn đã nguôi giận, nhàn nhạt khuôn mặt mà làm việc, chăm con. Bản Ngã Sơ Tâm thì đổi tính lanh mồm, ít nói hơn, quan tâm chăm sóc Đường Thi đầy đủ, càng thêm kề cận, dạy dỗ con trai chu đáo. Từ mặt ngoài đến xem thì nhà này đã hòa hợp êm thấm không có vấn đề gì.
Nhà Đường Thi đã an tĩnh, lại đến lúc An Tu Cẩn cùng Tĩnh Huyên rời đi. Thẩm Hi lưu luyến không muốn xa rời Tĩnh Huyên, Hoắc Trung Khê lại nói cho nàng một tin buồn, Trịnh Gia Thanh cũng theo bọn họ đi, về nhà xem tình hình thế nào. Lúc mới đến đây Trịnh Gia Thanh mới chỉ là một cậu nhóc 10 tuổi, giờ đã thành một thiếu niên, thằng bé rời nhà đi lâu như vậy, giờ cũng là lúc nên về thăm nhà.
Tuy Thẩm Hi rất luyến tiếc mấy đứa bé nhưng mỗi người đều có gia đình, nàng không thể cự tuyệt. Nàng cũng là một người mẹ, biết mặc kệ con trẻ ở đâu chăng nữa, cha mẹ vẫn luôn mong nhớ, hẳn nên khiến một nhà đoàn tụ mới phải. Hôm trước ngày bọn họ rời đi, Thẩm Hi lấy chồng ngân phiếu dày cộp kia ra, 3 triệu lượng bạc ngân phiếu riêng biệt của Kiếm thần, một tờ nàng cũng chưa được tiêu, một chồng không thiếu một tờ. Nhìn đống ngân phiếu này, Thẩm Hi thở dài một hơi, nhiều ngân phiếu thế này thì có lợi ích gì, trong rừng rậm này ngoài cả nhà nàng ra một bóng người khác cũng chẳng có, biết tiêu tiền vào đâu, mấy thứ này ngay cả giấy vụn còn chưa bằng, thậm chí chỉ để trưng, miếng vải rách còn có ích hơn.
Thẩm Hi rút ra từng tờ, chia cả chồng ngân phiếu ra, có mấy phần 1 trăm vạn lượng, dự định cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa 100 vạn lượng. Nhà Trịnh Gia Thanh vốn không giàu có lắm, có số tiền này, thằng bé có thể sắp xếp ổn thỏa trong nhà rồi chuyên tâm luyện võ. Tĩnh Huyên ở trong cung cũng cần có tiền bạc trong người, chuẩn bị người hầu tâm phúc, thu mua một ít tin tức, còn có mua quà tặng ngày sinh của Thái hậu, sủng phi hay Hoàng hậu, lễ lạt, thiên tai các thứ cũng cần tiền.
Chỗ bạc này để ở chỗ nàng cũng chỉ có đường mốc meo, mối gặm, chẳng thà cứ cho mấy đứa nhỏ, để bọn trẻ được thoải mái hơn chút còn hơn.
Ngày đi, Trịnh Gia Thanh cầm chồng ngân phiếu để vào ngực, quỳ xuống nghiêm túc khấu đầu với sư phụ sư nương, mà Tĩnh Huyên thì đa cảm, vùi đầu vào n.g.ự.c Thẩm Hi khóc, đến khi cô bé ngừng lại, đôi mắt đã sưng húp. Trong lòng cô bé biết, tình cảm mẹ nuôi dành cho mình không khác gì người mẹ thứ hai, luôn tinh tế dịu dàng hơn mẹ ruột. Cù Minh Tuyết dành quá nhiều thời gian cho triều chính, dạy dỗ ca ca nàng, thời gian để lại cho nữ nhi thực sự rất ít. Bây giờ phải rời xa ‘mẫu thân’, đi đến nơi khiến nàng khó xử lại sợ hãi kia, trong lòng Tĩnh Huyên thực sự kháng cự, nhưng không thể cãi lời cha, tiểu cô nương chỉ đành lau nước mắt tiễn biệt.
Cuối cùng tiễn biệt cũng kết thúc, An Tu Cẩn dẫn Tĩnh Huyên luôn lau nước mắt cùng Trịnh Gia Thanh, rời đi nơi này. Trước khi đi, Tĩnh Huyên đến trước mặt Thẩm Hi, quỳ gối cung kính bái Hoắc Trung Khê cùng nàng, tỏ lòng biết ơn sự chăm sóc của hai phu thê, sau đó nước mắt ròng ròng mà đi theo dòng người ra khỏi rừng rậm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT