02.
Khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, tôi giật mình.
“ Ai vậy!?”
Mạnh Vãn hô lên định ra mở cửa, nhưng lần này tôi đã dẫn con bé đến phòng bếp ở bên trái.
“Em trông nồi canh đi, để chị ra mở cửa cho.”
Khi nhìn thấy gã sâu rượu đó lảng vảng qua khe cửa, trong lòng tôi vẫn còn cảm thấy run rẩy.
Nhưng tôi vẫn mở cửa ra.
Nhà tôi có tổng cộng hai cánh cửa, cửa gỗ trong nhà tình cờ lại mở vào trong.
Sau đó, tôi thuận tiện nấp ngay sau cánh cửa gỗ.
Có lẽ đây chính là cách mà Mạnh Vãn tránh khỏi lão sâu rượu ở kiếp trước.
Cũng không tồi.
Giống như kiếp trước, lão già vừa bước vào đã nhìn thấy Mạnh Vãn.
“ Chị ơi, ai đến vậy... AAAA!!!”
Gã ta ôm lấy Mạnh Vãn từ phía sau, tay luồn vào trong lớp áo mỏng manh của con bé.
“ Chị ơi, cứu em với!!!”
“ Tên khốn, cút đi, cút ra ngoài!!”
Nhìn thấy sự hoảng loạn của Mạnh Vãn, tôi hùa theo hét lên hai tiếng.
Giây tiếp theo, Mạnh Vãn hoảng loạn cầm lấy nồi và xẻng trên bàn gọi tôi.
Lần này con bé không còn nói câu nào liên quan đến sống chết của con người nữa.
“ Chị, mau đánh tên khốn này nhanh lên!”
Tôi nhìn xung quanh ra vẻ bối rối, tay chân luống cuống.
“ Không được đâu Mạnh Vãn, em vừa mới thành niên, lỡ như không cẩn thận gi ch một mạng người thì phải làm sao bây giờ?”
“ Cho nên em mới bảo chị đánh hắn ta đi, đồ ngốc!!!”
Mặt tôi dần trở nên lạnh lùng, trơ mắt nhìn lão già say rượu khó chịu kéo con bé lại gần.
Lần này, tôi cũng học theo Mạnh Vãn chạy ra ngoài và đóng cửa lại.
Đứng ở hành lang, tôi có thể nghe rõ tiếng thét chói tai của Mạnh Vãn và tiếng rên rỉ của lão già kia.
Khiến tôi không khỏi nhớ đến bản thân mình ở kiếp trước.
Ba mẹ mất sớm, tôi đã bắt đầu đi làm thuê để chăm sóc Mạnh Vãn từ khi con bé tám tuổi.
Để cho em ấy có thể tiếp tục đi học, tôi đành bỏ lỡ việc học đại học và đi làm kiếm tiền.
Khuôn mặt tôi gần như biến dạng sau khi bị bỏng bởi nồi canh.
Nhưng trước nỗi bất hạnh của tôi, Mạnh Vãn vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ vô cảm.
Bây giờ tai họa ập đến chính mình, tôi muốn xem xem liệu con bé có dám vạch trần chuyện này một cách dễ dàng hay không.
03.
Buổi tối khi tôi trở về, Mạnh Vãn đang ngồi khóc một mình trong phòng.
“Mạnh Vãn, mở cửa ra, là chị đây.”
Tôi gõ cửa, tiếng khóc bên trong càng lớn hơn.
Nhưng chưa kịp nói câu thứ hai, Mạnh Vãn từ bên trong đột nhiên mở cửa ra.
Mắt con bé sưng đỏ lên vì khóc, mở cửa liền chỉ thẳng vào mũi trách móc tôi.
“Chị còn dám nói chị là chị gái tôi. Tại sao vừa nãy chị lại bỏ chạy? Bảo chị giúp mà chị lại không giúp?”
“Giờ thì chị coi như không có chuyện gì mà quay về nhà. Chị có còn là con người nữa không?”
“Từ nay về sau tôi không có người chị nào như chị cả!! Để xem sau này chị mất chị ăn nói thế nào với bố mẹ!”
Tôi bình tĩnh nhìn con bé, trong lòng càng cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết.
Nhìn xem, bất kỳ sự đau khổ nào không xảy ra với mình thì cũng không gọi là đau khổ.
Bây giờ đến lượt em, em đã phủ nhận tất cả những lý do mà em chối bỏ ở kiếp trước.
Tôi rũ mắt, che giấu đi sự lạnh lùng của mình.
“Mạnh Vãn, sao em có thể nói với chị như vậy được?”
“Làm sao chị có thể mặc kệ em? Rõ ràng chị ra ngoài là để tìm người tới giúp.”
“Nhưng sau đó chị nghĩ lại, cảm thấy không được. Em chỉ mới mười tám tuổi, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, sau này em phải đối đáp thế nào? Đúng không?”
Tôi học theo lời giải thích của con bé ở kiếp trước, con bé nghe xong cũng không nói lời nào.
Buổi tối con bé nhất quyết đòi ngủ cùng phòng với tôi.
Trước khi đi ngủ, con bé nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ và nói: “Chị ơi, ngày mai chị đi báo cảnh sát với em nhé.”
Tôi suýt chút nữa cười thành tiếng.
Báo cảnh sát?
Tôi giúp Mạnh Vãn sửa soạn lại chăn, “Được, ngày mai chị đi với em, em mau ngủ đi.”
“Đợi lát nữa chị hâm nóng ly sữa cho em dễ ngủ, chuyện hôm nay em đừng suy nghĩ nữa.”
Tôi tựa đầu vào giường, nhìn mí mắt con bé từ từ khép lại sau khi uống sữa.
Ngủ đi, Mạnh Vãn.
Không thể báo cảnh sát được đâu.
Chính vì điều này mà kiếp trước tôi đã mất mạng.
Vậy nên kiếp này chỉ cần em không chết, thì cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa cũng không tính là quá đáng phải không?
...
@洛甜甜