Ninh Lạc định thần nhìn kỹ, đệch thật là nó!
Trong nháy mắt cậu không thốt nên lời, vội vàng giật lấy, không biết nên ngượng thay cho mình hay ngượng thay cho Lộ Đình Châu trước.
[Chồng của mình bị dơ rồi, bị dơ rồi, bị người khác nhìn thấy rồi! Trinh tiết mất rồi! Của hồi môn quý giá nhất của anh ấy không còn nữa!]
"Thẻ ngân hàng của tôi đâu rồi? Rõ ràng vừa nãy còn để trong túi mà."
Vương Lâm nhìn Ninh Lạc lục tìm khắp nơi, hoảng hốt như gà mắc cổ, không nhịn được bật cười khẽ.
Quả nhiên, niềm vui của mình phải xây dựng trên nỗi đau của người khác.
Ninh Lạc bị hắn cười đến mức không biết chui vào đâu, hận không thể đập đầu xuống đất, gương mặt đỏ bừng lan đến tận mang tai, trong đôi mắt lấp lánh vẻ bối rối xen lẫn xấu hổ, ngay cả nốt ruồi đuôi mắt cũng như muốn bốc cháy, cắn môi ngượng ngùng.
Cậu run rẩy nắm lấy tay Vương Lâm: "Đạo diễn Vương đừng hiểu lầm, tôi không phải là người như thế."
[Thôi đủ rồi, tôi nói đủ rồi, trái tim tôi lạnh như cá bị giết thịt mười năm ở siêu thị Đại Nhuận Phát vậy. Tôi chỉ là một cậu trai nhỏ bé đáng thương và vô tội, thích nhìn trộm một chút thì có gì sai?]
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT