Mãi cho đến khi bước ra khỏi cửa, trong đầu Hòa Vân Sinh vẫn văng vẳng câu nói của Hòa Yến:
“Đệ có muốn đi học đường không, Vân Sinh?”

Muốn, tất nhiên là muốn. Học đường có cả tiên sinh dạy văn, dạy võ, cậu có thể cùng học với các thiếu niên cùng tuổi. Khi đến kỳ thi, dù là thi văn hay thi võ, cậu đều có cơ hội tạo dựng tương lai cho chính mình, không còn phải luyện tập lung tung như bây giờ, thực sự chẳng có ích gì.

Trước đây, nhà không có bạc, nhưng giờ đã khác. Khát vọng được đến học đường vốn bị đè nén lâu nay trong lòng cậu lại bùng lên mãnh liệt. Cậu trộm nhìn thiếu nữ đang đi cạnh mình. Hòa Yến… kể từ khi nàng khỏi bệnh, mọi thứ trong nhà dường như cũng dần tốt lên. Không khí ảm đạm, nặng nề trước đây như vùng nước tù đọng, giờ đã được cơn gió xuân thổi qua, làm sóng gợn lăn tăn, cuốn đi những điều cũ kỹ, mang đến sinh khí mới. Tất cả trở nên tươi sáng như hoa thắm liễu xanh, tựa như mùa xuân đã về.

Hòa Yến cảm thấy ánh mắt của Vân Sinh, nàng giơ tay sờ lên khăn che mặt, cảnh cáo: “Nhớ là tí nữa gặp phụ thân, không được để lộ ra, đệ biết chưa?”


“…Biết rồi.” Hòa Vân Sinh miễn cưỡng trả lời.

Giáo trường nằm trên một khoảng đất rộng lớn ngoài cổng thành phía đông. Hòa Yến chưa từng đến đây. Kể từ khi nàng hồi kinh và bị thay thế, tất cả các hoạt động của “Phi Hồng tướng quân” đều không còn liên quan đến nàng. Thậm chí khi ra ngoài cùng Hứa gia, nàng cũng chỉ đi ngang qua một lần, nhìn vào với ánh mắt khao khát.

Giáo trường kinh thành rất lớn, cờ xí tung bay khắp nơi. Đôi khi các quan tướng đến đây duyệt binh, diện tích giáo trường phải nói là khổng lồ. Nhưng những năm gần đây, khi đất nước thái bình, giáo trường dần trở thành nơi vui chơi cưỡi ngựa bắn cung của đám công tử nhà giàu. Các kệ binh khí đầy ắp những thanh kiếm, giáo mác sáng loáng, đủ màu sắc, khiến Hòa Yến không thể dời mắt.

Nàng từng có một thanh kiếm tên Thanh Lang, sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn. Nó đã cùng nàng xông pha trận mạc nhiều năm. Nhưng khi xuất giá về Hứa gia, nàng không mang theo, dù lòng rất muốn.

Khi ấy, phụ thân nàng, Hòa Nguyên Thịnh, nói: “Hứa gia là dòng dõi thư hương, con mang kiếm vào sẽ khiến phu quân và bà mẫu không hài lòng.”

Thân sinh phụ thân của nàng, Hòa Nguyên Lượng, cũng tán thành: “Đúng vậy, không may mắn.”

Vì vậy, nàng đành để lại Thanh Lang, căn dặn gia nhân bảo quản kỹ lưỡng. Thế nhưng, lần đầu trở về lại mặt sau khi thành thân, nàng thấy Thanh Lang treo bên hông Hòa Như Phi.

Nàng hỏi, nhưng chưa kịp đợi Như Phi trả lời thì Hòa Nguyên Thịnh đã nói: “Như Phi giờ là Phi Hồng tướng quân, không mang bội kiếm thì làm sao người khác tin tưởng?”


“Đúng vậy, con cũng không cần dùng nó nữa mà.” Hòa Nguyên Lượng thêm vào.

Niềm vui khi trở về lại mặt của nàng bị dập tắt hoàn toàn. Đó là lúc nàng nhận ra rằng thành thân có nghĩa là từ nay về sau, nàng chỉ là đại nãi nãi của Hứa gia, là đích nữ của Hòa gia nhị phòng, phải ở nhà giúp chồng dạy con, sống cuộc đời khuôn phép. Những gì thuộc về nàng như bội kiếm, chiến mã, tự do hay chiến công… đều đã nhường lại cho người khác.

Không ai biết, và cũng chẳng ai quan tâm.

Đầu tiên là Thanh Lang, rồi đến chiến mã, tiếp theo là những người dưới trướng. Tất cả những năm tháng đổ máu chiến đấu của nàng giờ chỉ còn là áo cưới cho người khác. Còn nàng, hai bàn tay trắng.

Hòa Vân Sinh bỗng hỏi: “Này, tỷ làm sao vậy? Sao mặt tỷ khó coi thế?”

Hòa Yến ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, nở nụ cười: “Không có gì.” Nàng nhìn quanh rồi hỏi: “Sao không thấy phụ thân đâu?”

“Hình như họ ở bên kia,” Vân Sinh chỉ về phía đường đua, “Chắc đang thuần ngựa.”

Giáo trường thường có ngựa mới mua được đưa đến, nhiều con ngựa hoang dã chưa được thuần hóa, cần có người điều khiển. Những lúc không đi tuần tra, các giáo úy canh cổng thành thường trở thành người huấn luyện ngựa cho đám công tử con nhà quyền quý.

“Chúng ta qua đó xem.” Hòa Vân Sinh nói.

Hòa Yến gật đầu, bước thêm vài bước rồi bất chợt dừng lại, cầm lấy một thanh thiết đầu côn trên kệ binh khí gần nhất, nắm chặt trong tay.

Vân Sinh ngạc nhiên hỏi: “Tỷ lấy cái đó làm gì?”

“Cảm nhận một chút.” Hòa Yến đáp ngắn gọn. “Đi thôi.”

Hai người tiến về phía đường đua, còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng huyên náo vang lên. Nhìn sang, họ thấy hai con ngựa đang phi như bay. Một người mặc cẩm y, cưỡi ngựa ngạo nghễ, còn người kia, ngăm đen và chắc nịch, chính là Hòa Tuy.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Hòa Tuy đang đua ngựa với ai đó?

“Đúng là lợi hại! Ba trận, trận nào cũng thắng!” Đám sai vặt đứng quanh reo hò phấn khích.

Hòa Yến nhíu mày. Ngựa mà Hòa Tuy đang cưỡi rõ ràng chưa thuần phục, còn đầy dã tính. Đã vậy, cẩm y công tử kia còn cố tình điều khiển ngựa của mình đâm vào ngựa Hòa Tuy. Hòa Yến thậm chí thấy hắn quất roi lên mông ngựa của Hòa Tuy.

Con ngựa hoang càng trở nên điên cuồng, như muốn hất tung Hòa Tuy. Vân Sinh lo lắng hét lớn: “Cha!”

Cẩm y công tử lại cười lớn đầy đắc ý.

Khi trận đua kết thúc, ngựa của Hòa Tuy vẫn còn giãy giụa, không thể bình tĩnh ngay lập tức. Cẩm y công tử đã xuống ngựa, ngạo nghễ cười lớn: “Hòa giáo úy, ông không thuần phục nổi một con ngựa à? Nhưng cũng tốt hơn trận trước, ít nhất lần này không bị ngựa hất ngã.”

Ngã xuống? Bị ngựa hất ngã? Hòa Yến nhìn kỹ Hòa Tuy, trên mặt ông có vết bầm, trên áo còn in rõ dấu móng ngựa. Vị đại hán này đã bị ngã rất nặng. Trong lòng nàng không khỏi bùng lên một cơn tức giận.

Cẩm y công tử ném một thỏi bạc xuống đất: “Không tệ, không tệ. Đây là phần thưởng cho ngươi.”

Hòa Tuy không quan tâm ánh mắt của mọi người, cúi xuống nhặt bạc, cười cười cảm tạ: “Đa tạ Triệu công tử.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hòa Vân Sinh phẫn nộ hét lên: “Cảm tạ cái gì! Cha không thấy hắn cố tình chơi cha sao?”

Hòa Tuy lúc này mới nhìn thấy hai người con của mình. Ông hỏi: “Yến Yến, sao hai con lại đến đây?”

Triệu công tử nhướng mày hỏi: “Tiểu tử này là ai?”

“Khuyển tử của ta, Hòa Vân Sinh.” Hòa Tuy cười làm lành.

“Ồ?” Triệu công tử liếc nhìn Vân Sinh, cười nhạt: “Xem ra nhi tử của ngươi không phục ta lắm thì phải.”

“Không có chuyện đó đâu! Trẻ con không hiểu chuyện ấy mà.” Hòa Tuy vội vàng kéo Vân Sinh cúi đầu xin lỗi, nhưng cậu vẫn cứng đầu không chịu.

Triệu công tử nảy ra hứng thú: “Hay là thế này, ta vốn định đua thêm một trận với cha ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý. Ngươi đến đua với ta đi, ta sẽ thưởng ngươi một thỏi bạc.”

“Không được!” Hòa Tuy hốt hoảng, cười lấy lòng: “Vân Sinh chưa từng cưỡi ngựa, vẫn là để ta đua với công tử thôi.”

Nhưng Triệu công tử lắc đầu: “Không, ta muốn hắn.”

Giữa lúc giằng co, một giọng nói thanh thoát vang lên, cắt đứt không khí căng thẳng:

“Hay là để ta đua với công tử một trận?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thiếu nữ đang đứng. Nàng mặc áo ngoài ngắn tay màu đỏ nhạt, bên trong là váy dài cũng màu đỏ, gương mặt che bởi một lớp khăn trắng, chỉ để lộ đôi mắt thanh tú. Hai mắt nàng cong cong như đang cười.

“Ngươi là ai?” Triệu công tử hỏi.

“Ta ư?” Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, “Chỉ là một người thuần ngựa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play