Hòa Yến ôm bạc trở về nhà, không để Thanh Mai phát hiện điều gì bất thường.
Nàng nhanh chóng gom tất cả hộp lớn nhỏ trên bàn lại, trút sạch phấn son trong đó ra, rồi bỏ hết số bạc và châu báu thắng được đêm nay vào. Xong xuôi, nàng mò mẫm lên giường và thiếp đi.
Vì thắng bạc, tâm tình của nàng rất phấn khởi. Những lo lắng dường như đã tan biến. Đêm đó, Hòa Yến ngủ một giấc sâu, say sưa mộng mị. Trong mộng, nàng thấy mình đang đánh cược với các huynh đệ trong doanh trướng, các binh sĩ thi nhau gân cổ hò hét: “Mở! Mở!”. Gương mặt Hòa Yến lúng túng, có người bật cười lớn: “Tướng quân, sao ngài lại thua nữa rồi?”
Phó tướng đứng bên cạnh tỏ vẻ tiếc nuối, lắc đầu than thở: “Thượng tướng quân tối nay có thắng nổi ván nào không? Xem chừng ở phương diện này ngài thật sự không ổn rồi.”
Một tên lính khác cười lớn, đùa giỡn: “Lăn đi, đồ nghé non! Cái gì mà không ổn, chưa từng nghe qua câu đen tình đỏ bạc sao? Tướng quân chúng ta có thể thua bạc, nhưng lại vô địch trên tình trường! Lão quang côn như ngươi thì biết gì!”
Nghe đến đó, Hòa Yến không nhịn được mà bật cười sảng khoái.
Trong lúc đang cười, nàng cảm giác có ai đó lay nhẹ. Mở mắt ra, nàng thấy Thanh Mai đang đứng cạnh, hỏi: “Cô nương mơ thấy chuyện gì vui mà cười rạng rỡ thế?”
Ánh nắng đã xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng. Hòa Yến giơ tay che mắt trước ánh sáng chói lóa, lòng thầm kinh ngạc. Thì ra nàng đã dậy muộn.
Nàng chợt nhớ lại giấc mơ đêm qua, bâng quơ suy ngẫm. Năm xưa, binh sĩ vẫn thường nói rằng nàng đánh cược tệ, nhưng lại đắc ý trên tình trường. Song thực tế, bọn họ đã lầm. Nhưng mà, ở một phương diện nào đó họ cũng không hoàn toàn sai. Đêm qua, nàng thắng lớn ở Nhạc Thông Trang, đúng là bạc đỏ thì tình đen. Hẳn vì thế mà nàng thảm bại trên phương diện khác.
Ngoài cửa vang lên giọng của Hòa Vân Sinh, không mấy vui vẻ: “Tỷ tỷ, mặt trời đã lên cao, hôm nay tỷ có đi đốn củi không?”
Từ chỗ cực lực phản đối đến lúc chấp nhận chuyện Hòa Yến cùng đi đốn củi với mình, Hòa Vân Sinh cũng không mất quá nhiều thời gian để quen với việc này. Cậu không hiểu vì sao mình và tỷ tỷ lại lâm vào hoàn cảnh như bây giờ.
“Đệ đợi ta!” Hòa Yến nhanh chóng bật dậy, chọn một bộ quần áo sạch để thay.
Thanh Mai vừa ôm chậu nước rửa mặt ra ngoài, Hòa Vân Sinh đã nhấc chân bước vào phòng, vừa đi vừa trách móc: “Sao hôm nay tỷ lề mề quá… Hòa Yến?!”
“Chuyện gì vậy?” Hòa Yến đang buộc bao cát, ngẩng đầu nhìn Vân Sinh, thấy vẻ mặt phẫn nộ của đệ đệ mà không khỏi thắc mắc: “Sao thế?”
Hòa Vân Sinh giận dữ chỉ tay về phía ghế: “Sao lại thế này?! Tỷ nhìn xem, đây là cái gì?!”
Giọng điệu của thiếu niên phẫn nộ đến tột cùng. Nếu lúc này trên đầu cậu có ngọn lửa, chắc hẳn nó đã bùng lên thiêu rụi cả căn phòng. Hòa Yến nhìn theo hướng ngón tay cậu, thấy chiếc trường sam màu xanh đậm mà tối qua nàng đã “mượn” của đệ. Sau khi trở về phòng, nàng đã tùy tiện ném nó trên ghế, sáng nay cũng quên béng mất.
Không đợi Hòa Yến phản ứng, Hòa Vân Sinh tiến tới cầm trường sam lên, giũ mạnh. Chiếc trường sam bị nàng vò nhăn nhúm, vết bẩn loang lổ, giờ bị giũ ra thì hiện rõ một đường cắt dài. Nhìn chiếc áo giờ đây trông chẳng khác nào bị ai đó xé toạc.
“Đây là bộ áo mà tỷ nói sẽ vá lại cho ta sao?” Hòa Vân Sinh tức giận đến cực độ. Hôm qua cậu còn cảm động, nghĩ rằng tỷ tỷ thật sự yêu thương mình, nhưng giờ nhìn lại… tỷ ấy đúng là trời cao phái tới trừng phạt mình!
“Đây chỉ là hiểu lầm, ta có thể giải thích mà.” Hòa Yến vội vàng trấn an, cố gắng làm cho cậu bình tĩnh lại.
“Giải thích? Giải thích cái gì chứ? Tỷ có biết không…” Giọng nói của Vân Sinh đầy chỉ trích, nhưng đến đây, giọng cậu bỗng nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe: “Đây là bộ trường sam duy nhất của ta… Tỷ đã cắt nát nó, ta biết làm sao bây giờ?”
Hòa Yến sững sờ, lòng dậy lên cảm giác áy náy.
Hòa Yến thật sự, thật sự rất sợ nhìn thấy nước mắt của người khác, nhất là dáng vẻ cậu thiếu niên cứng đầu cứng cổ như Hòa Vân Sinh bỗng nhiên lại ấm ức mà rơi lệ.
Hòa Vân Sinh quả thật rất ấm ức.
Một thiếu niên trẻ tuổi, đặc biệt là những người trọng sĩ diện như Vân Sinh, dù nghèo khó cũng không sao, chỉ cần cậu giữ được sự hiếu thảo, chính trực và đứng thẳng làm người, thì thiên hạ vẫn coi cậu là một nhi lang tốt. Dẫu biết là vậy, nhưng lòng hư vinh ai mà không có. Kiện trường sam màu xanh đậm này do một vị sư huynh tặng cậu, đã bao lần cậu vá đi vá lại, giữ gìn qua năm tháng chỉ vì nó là bộ y phục duy nhất giúp cậu trông giống một “thiếu gia”.
Xiêm y của Hòa Yến dù không sánh được với tiểu thư con nhà giàu, nhưng mỗi năm nàng vẫn có thể mua được một hai bộ kiểu dáng mới. Hòa Tuy cưng chiều nàng, còn Vân Sinh cũng chẳng dám trách mắng gì. Dù sao, nữ nhi yêu cái đẹp là chuyện thường tình, còn nam nhi thì đâu cần phải chú trọng đến những thứ ngoài thân đó.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Nhưng giờ khắc này, trong lòng Hòa Vân Sinh tràn đầy uất ức.
Hòa Yến lắp bắp giải thích: “Bộ, bộ trường sam này hỏng rồi, để ta dẫn đệ đi mua một bộ mới nhé. Chúng ta sẽ tìm tú nương giỏi nhất kinh thành, may cho đệ một bộ y phục thật đẹp, vẫn giữ hoa văn này. Vải cũng phải chọn loại tốt, đừng khóc nữa… Ta thật sự không cố ý đâu… Được không, Vân Sinh?”
Hòa Yến chưa bao giờ nói năng nhẹ nhàng, mềm mỏng như vậy. Điều này khiến cơn giận của Hòa Vân Sinh nguôi ngoai phần nào, nhưng trong lòng vẫn còn chút oán trách: “Nhưng chúng ta đâu có bạc.”
“Ai nói?” Hòa Yến mở hộp trang sức ra, bên trong chất đầy bạc. “Chúng ta có rất nhiều bạc.”
Vân Sinh vốn định nhìn qua loa, nhưng ngay khi ánh mắt cậu chạm vào số bạc trong hộp, cả người cậu đứng hình: “Ở đâu mà tỷ có bạc?”
“Hả?”
Ngay sau đó, Vân Sinh đột nhiên lao tới, nhìn Hòa Yến với vẻ mặt đầy kinh hãi: “Mặt của tỷ…”
“Mặt?” Hòa Yến giật mình, nghĩ thầm không lẽ gương mặt của nàng vẫn chưa trở lại bình thường? Không thể nào, đêm qua trước khi ngủ nàng đã rửa mặt kỹ lưỡng rồi. Không lý nào…
Nàng liền cầm lấy gương soi, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì đã nghe Vân Sinh hét lên giận dữ: “Tỷ bị ai đánh?”
Trong gương, hiện lên gương mặt thanh tú của nàng, đôi mắt sáng trong như nước hồ thu, không có gì khác lạ. Nhưng ngay khi ánh mắt nàng dời xuống đôi môi, nàng nhận ra một vết bầm nhỏ màu xanh nhạt đang hiện rõ trên làn da trắng muốt, trông vô cùng nổi bật.
Hóa ra lúc Thanh Mai gọi nàng dậy, ánh nắng chói chang khiến nàng phải giơ tay che mặt nên không ai nhìn thấy vết bầm. Giờ đây, nó đã bị Hòa Vân Sinh phát hiện.
Làn da của Hòa Yến vốn mềm mịn, không chịu được va chạm mạnh. Đêm qua, nàng quả thật có nhận một cú đấm từ một tên côn đồ, nhưng vì không đau đớn nên nàng không để ý. Nào ngờ hôm nay nó lại hiện rõ trên mặt.
Hòa Vân Sinh tiếp tục tra hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Số bạc đó… và cả quần áo này nữa…” Mặt cậu biến sắc, nét mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng: “Tỷ… không phải đã…?”
Nhìn thấy suy nghĩ của đệ đệ càng lúc càng đi xa, Hòa Yến nhẹ nhàng gõ lên đầu cậu: “Đệ nghĩ đi đâu vậy? Đêm qua ta mặc quần áo của đệ đi sòng bạc, đánh cược hai ván thắng được bạc. Có người theo ta gây rắc rối, ta dạy dỗ bọn chúng một trận. Không may bị dính một cú đấm, nhưng không sao đâu, vết bầm này sẽ tan nhanh thôi.”
Nàng nói nhẹ bâng, nhưng không ngờ lời này lại khiến thiếu niên trước mặt chấn động mạnh.
“Tỷ… thật sự đã đi sòng bạc? Tỷ còn thắng tiền?” Cậu lắp bắp, không tin nổi những gì mình vừa nghe. Hòa Yến, tỷ tỷ của cậu, không chỉ đi sòng bạc mà còn thắng bạc? Và rồi tỷ ấy bị người khác gây rắc rối, nhưng vẫn dạy dỗ bọn chúng một trận?
Bất kể chuyện gì, Hòa Vân Sinh cũng không thể tưởng tượng nổi. Cậu thậm chí còn nghĩ, liệu người trước mặt có phải là tỷ tỷ thật sự của mình hay không.
“Đúng vậy,” Hòa Yến vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, “Bởi vì chúng ta quá nghèo nên ta mới thử vận may ở sòng bạc. Ai ngờ vận may của ta lại tốt đến vậy, chắc hẳn được trời cao phù hộ. Ban đầu ta cũng lo sợ những kẻ gây phiền toái, nhưng nhờ thời gian gần đây theo đệ lên núi đốn củi, sức lực của ta đã tăng không ít. May mắn là ta đã thắng bọn chúng.” Nàng tiếp tục giải thích khi thấy Vân Sinh vẫn còn ngơ ngác: “Nếu đệ không tin, có thể đến Nhạc Thông Trang mà hỏi. Đêm qua có phải có một thiếu niên mặc trường sam màu xanh đậm thắng rất nhiều bạc không? Ta không hề lừa đệ.”
Đầu óc của Vân Sinh vẫn như bị vây trong mớ bòng bong. Nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của tỷ tỷ, cậu cảm thấy những lời đó không phải là giả.
“Nhưng… nhưng…”
“A, đúng rồi!” Hòa Yến bật cười, “Giờ chúng ta đã có tiền, từ nay không cần bán bánh đại nại hấp nữa.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” Vân Sinh lẩm bẩm hỏi.
“Tất nhiên là đi giáo trường, đệ có muốn đi học đường không, Vân Sinh? Nàng mỉm cười hỏi.