Năm Khánh Nguyên thứ sáu mươi hai, Trung thu của Đại Ngụy là một trong những Trung thu lạnh nhất.
Từ sáng sớm, trời đã bắt đầu mưa, mây đen u ám bao phủ bầu trời. Nhìn tình hình, có lẽ cơn mưa sẽ kéo dài suốt cả ngày không ngớt.
Núi Liên Tuyết với các đỉnh núi hiểm trở, chằng chịt như một mạng lưới. Vì mưa nên sương mù bủa vây khắp nơi, làm cho đường núi trở nên khó đi.
Chiếc xe ngựa từ từ di chuyển trên con đường nhỏ quanh co của núi.
Mặc dù con đường trên núi khó đi như vậy, nhưng núi Liên Tuyết vẫn luôn nhộn nhịp. Lý do là bởi trên núi có một ngôi chùa linh thiêng tên là Ngọc Hoa Tự. Ngọc Hoa Tự nổi tiếng với hương khói thịnh vượng, người ta đồn rằng ai đến đây cúng bái đều có thể toại nguyện. Dù lời đồn có phần quá mức, nhưng Ngọc Hoa Tự đã tồn tại hơn trăm năm, là một ngôi chùa cổ thực sự. Quan lại quyền quý ở Sóc Kinh mỗi khi đến dịp lễ tết đều đến đây cầu phúc, tụng kinh để mong gia đình bình an, hạnh phúc, mọi việc suôn sẻ.
Tấm rèm xe ngựa bị vén lên, đại thiếu phu nhân nhà họ Tiêu, Bạch Dung Vi, liếc nhìn ra ngoài một cái, nhẹ giọng nói: “Sắp đến rồi, chưa đầy một nén nhang nữa là tới Ngọc Hoa Tự.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT