Mỗi hình nhân giấy, bên trong đều chứa một linh hồn, người sống gặp phải thì chết, người chết mượn nó để đầu thai…
1
Nghề làm hình nhân giấy, ở chỗ chúng tôi gọi là tiệm Bạch Hỉ.
Cả căn phòng toàn hình nhân giấy, mặt điểm tô đủ loại màu sặc sỡ, nhìn thôi đã thấy rợn người. Đây còn là ban ngày, nếu là nửa đêm, thì càng âm u đáng sợ hơn.
Tiệm Bạch Hỉ của chưởng quầy nằm ở góc đường Đông Chính, phía đối diện trên sườn núi chính là nghĩa địa của chúng tôi, đi bộ mất khoảng mười phút. Cũng nhờ vị trí thuận tiện này, cửa hàng đã mở được mười mấy năm.
Chưởng quầy không bao giờ cho chúng tôi ngủ lại qua đêm trong tiệm, cứ đến lúc mặt trời lặn là lại gọi đám học việc chúng tôi về nhà. Ngày tháng cứ thế trôi qua cũng thoải mái, nhưng vì tính chất công việc, chuyện lấy vợ lại gặp chút khó khăn, dù sao nhà ai cũng thấy công việc này xui xẻo, ít nhiều cũng dính dáng đến thứ không sạch sẽ.
Thêm một hai năm nữa thì bỏ nghề này thôi. Tôi thầm nghĩ, nếu không phải tiền công ở đây khá, tôi cũng quyết không đến đây.
Tôi mới đến tiệm Bạch Hỉ này được hai tuần, thay thế cho người học việc trước đó đã rời đi. Về phần tại sao người đó bỏ đi, không ai biết, chỉ là đột nhiên không thấy người đâu nữa.
Đồng nghiệp cũng nói, học việc ở đây thay đổi rất nhanh, một năm cũng phải đi mười mấy người.
“Nhưng mà cứ làm việc chăm chỉ ở đây, nếu học được tay nghề của chưởng quầy, sau này mở một tiệm làm giấy cũng đủ sống! Dù sao thì ai cũng phải chết! Chết rồi thì cần đến tay nghề của chúng ta!” Trương Hoa, người làm cùng tiệm, nói với giọng điệu của một người anh cả.
Nói xong lại tấm tắc khen ngợi: “Mười dặm tám làng ai mà không biết tay nghề của chưởng quầy tốt chứ, hình nhân giấy làm ra, thật sự sống động như thật, cứ như sống dậy vậy!”
Nghe đồng nghiệp lải nhải bên tai, tôi cũng quay đầu nhìn những hình nhân giấy chất đống bên tường.
Phải nói là, những hình nhân giấy này tuy đều được làm bằng giấy, nhưng sắc mặt, thần thái, dáng vẻ, kích thước đều giống hệt người sống, đặc biệt là đôi mắt được vẽ, toát ra một luồng sinh khí sôi động.