Vào lúc tối muộn, Lâm Kiến ngồi trong căn phòng của mình, Đường Trĩ ôm một chồng sách dày đi vào, ném hết lên bàn của y.

Lâm Kiến nghi ngờ nhìn hắn ta.

"Đây đều là sách đệ phải đọc hết, ta cố ý chọn đấy." Đường Trĩ vỗ vỗ chồng sách cao bằng nửa người hắn ta.

Lâm Kiến cảm thấy hơi đau đầu.

"Sư phụ của chúng ta, Phương Cảnh Tân tiên sinh, Vô Vật chân nhân thường xuyên bế quan tu hành, nên một số bài học cơ sở của đệ đều cho bọn ta dạy, đương nhiên chủ yếu vẫn là ta." Đường Trĩ tự hào giới thiệu bản thân: "Nhị sư huynh khá bận, tam sư tỷ bế quan, đại sư huynh hoàn toàn không có kinh nghiệm lý luận gì về việc tu hành, Cố Phương không quá thông minh, còn ta, những chữ viết đã từng gặp sẽ không quên được, đọc ngược như xuôi, chính là nhân tài dạy học bậc nhất."

"Đường công tử..." Lâm Kiến do dự mở miệng.

"Gọi tứ sư huynh đi." Đường Trĩ đắc ý hất tóc mình: "Ta biết đệ mới đến, vẫn còn nhiều ngượng ngùng, nhưng mà gọi hoài thành quen."

"Được, tứ sư huynh, huynh đúng là rồng phượng trong loài người." Lâm Kiến khen một câu.

Đường Trĩ chống tay lên chồng sách, một tay chống eo, bày ra tư thế mà hắn ta tự cho là đẹp trai ngời ngợi.

"Nhưng ta không biết chữ." Lâm Kiến nói ra vấn đề quan trọng nhất.

Tay Đường Trĩ mềm nhũn, suýt chút nữa kéo luôn chồng sách ngã theo.

Đây chính là vấn đề chưa từng nghĩ đến.

Đường Trĩ nhanh chóng lấy một cây bút lông và quyển vở ra, viết một hàng chữ trên đó, sau đó như không xảy ra chuyện gì mà ra dấu với Lâm Kiến, nói: "Đừng lo, ta đã thêm vào khóa học kiến thức cho đệ, có ta giúp đỡ, ta đảm bảo đệ sẽ biết chữ nhanh thôi."

Lâm Kiến cảm thấy bội phục người của Phục Hy viện, dù gặp khó khăn gì bọn họ sẽ luôn giải quyết khó khăn, vượt khó tiến lên, có đôi khi nhiều phiền phức cũng ghét hỏi tại sao.

"Tứ sư huynh." Lâm Kiến gọi hắn ta.

"Hả?" Lúc bình thường Đường Trĩ là một mỹ nam tử dịu dàng với tác phong nhẹ nhàng.

"Rốt cuộc ta đến đây để làm gì?" Lâm Kiến không rõ ý nghĩa việc mình đến đây.

"Lựa chọn là hai chiều, tại sao đệ lại đến đây?" Đường Trĩ bình tĩnh hỏi lại.

Lâm Kiến nhìn Đường Trĩ.

Tuy Đường Trĩ mới xuất hiện, nhưng ở trong mắt Lâm Kiến hắn ta là một kẻ biến thái từ đầu đến chân, nhìn bộ dạng đã biết là tên cáo già, ít nhất là hiểu nhân tình hơn Hạ Trường Sinh nhiều, giả vờ thoái thác trước mặt hắn ta dường như là vô dụng.

"Ta không có nơi nào để đi." Lâm Kiến nói xong câu này rồi im lặng bổ sung thêm câu nữa: "Còn vì ở chung với Hạ Trường Sinh nên mới đến."

Lúc người ta nói chuyện, đôi khi phần quan trọng luôn nằm ở phía sau.

"Haha." Đường Trĩ cười vài tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lâm Kiến lại nhìn hắn ta một cái.

"Ừm ừm, bình thường vì nhìn huynh ấy thêm vài lần mà thích huynh ấy, không phải chỉ mình đệ. Nhưng mà đi theo huynh ấy một thời gian còn dám cùng đến đây, đệ là người hiếm thấy đó." Đường Trĩ cảm thấy trò chuyện với Lâm Kiến rất thú vị nên dứt khoát ngồi xuống.

Lâm Kiến cười, hỏi: "Đại sư huynh rất được chào đón à?"

"Rất khó mà không được chào đón, nhưng dễ hành hạ người ta quá mức." Đường Trĩ cực vui: "Được rồi, ta đã biết nguyên nhân đệ đến đây, ta nói với đệ lý do chúng ta tìm đệ đến vậy. Tuy lời giải thích được đại sư huynh và sư phụ thống nhất là do tìm người để chăm sóc cho đại sư huynh, nhưng theo tính cách của hai người họ, một người thì sẽ không tùy tiện để người khác đi theo mình, một người sẽ không vì kiểu lý do này mà làm khổ những người khác, cho nên, chăm sóc chỉ là cái cớ thôi."

Đường Trĩ chưa từng tin lời giải thích của Hạ Trường Sinh và Phương Cảnh Tân.

"Đệ biết vực sâu không?" Đường Trĩ hỏi Lâm Kiến.

Lâm Kiến lắc đầu.

"Ta cũng nghĩ đệ không biết." Đường Trĩ nói tiếp: "Nói đơn giản thì chính là nơi phong ấn ma thú đáng sợ nhất trên thế giới này, người của Phục Hy viện được gọi là người canh giữ vực sâu, lúc kết giới vực sâu buông lỏng sẽ đi phong ấn vực sâu lại lần nữa. Muốn phong ấn vực sâu, trên cơ bản là phải bỏ thêm một mạng vào. Lần này người canh giữ vực sâu, hẳn là đại sư huynh."

Hơi thở của Lâm Kiến ngừng lại.

"Nhưng không cần sốt ruột, thật ra cũng có người canh giữ vực sâu không bỏ tính mạng của mình vào." Đường Trĩ làm y bình tĩnh lại: "Cho nên gọi đệ đến, có lẽ là vì ra sức trong việc bảo vệ tính mạng của đại sư huynh. Nếu thật sự muốn đệ làm gì, sau này tất nhiên sẽ nói với đệ, ta không biết được nhiều lắm."

"Tứ sư huynh rất thích đại sư huynh sao?" Lâm Kiến nghe ra được sự quan tâm của Đường Trĩ với Hạ Trường Sinh.

"Thích thì thích." Đường Trĩ thừa nhận, chẳng qua đó là kiểu thích của người thích bị hành hạ coi trọng một người có tiềm lực hành hạ cực hạn.

"Vậy huynh không muốn đi theo bên cạnh đại sư huynh sao?" Lâm Kiến đột nhiên đưa ra một câu hỏi vô cùng xảo quyệt.

"Khụ khụ." Đường Trĩ bị sặc.

Lâm Kiến mỉm cười nhìn biểu hiện của hắn ta.

Y hỏi quá vô tư ngây thơ, Đường Trĩ cảm thấy bản thân mình phải đắn đo kĩ, cố gắng không dọa Lâm Kiến, dù sao hắn ta cũng không muốn nhìn thấy sư đệ mới vừa vào cửa đã khóc lóc chạy mất. Hắn ta suy đi nghĩ lại, nhìn đồ trên mặt bàn, rót cho mình một ly trà rồi thở dài, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

"Huynh có thể nói thẳng." Lâm Kiến nhìn ra Đường Trĩ đang khó xử.

Đường Trĩ nói: "Đều tại ta."

Lâm Kiến cảm thấy khó hiểu.

"Ta từng đi theo đại sư huynh, qua ba ngày ta thật sự không chịu nổi huynh ấy!" Đường Trĩ nằm ườn trên mặt bàn, gào khóc: "Thân thể bị hành hạ thì ta không sao cả, nhưng thứ đại sư huynh am hiểu nhất là công kích tinh thần!"

Đường Trĩ đã từng rơi lệ hỏi trời xanh, tại sao ông trời cho Hạ Trường Sinh diện mạo và thể chất thích hành hạ, nhưng lại cố tình cho Hạ Trường Sinh tính cách phiền phức lại om sòm.

Lúc trước hắn ta vâng lệnh sư phụ chăm sóc Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh chải tóc suốt buổi sáng, khi ăn thì vừa cuồng ăn vừa bắt bẻ, tối không muốn dậy tắm rửa, khi đưa y phục đến thì lắm yêu cầu, dù Đường Trĩ có thích Hạ Trường Sinh đi nữa cũng phải rơi huyết lệ, xin Phương Cảnh Tân cho mình nghỉ, rời xa Hạ Trường Sinh mười ngày.

Hơn nữa hắn ta chạy trốn rất xa mà vẫn bị Hạ Trường Sinh tìm được.

Lúc ấy Hạ Trường Sinh tìm Đường Trĩ là vì hắn không tìm được người chịu xuống núi đổi chất vải y phục giúp hắn.

Khi đó Đường Trĩ đã biết, trên thế giới này không có thứ gì hoàn mỹ cả.

"A! Trời ơi! Tại sao lại đối xử với ta như vậy!" Đường Trĩ nằm sấp trên bàn, khóc rống lên.

Từ sau đó, hắn ta cũng không dám thường xuyên trêu chọc Hạ Trường Sinh, căn bản là không dám ở chung quá lâu.

Cuối cùng Lâm Kiến đã hiểu, dù đi đến nơi nào, ngay cả ở Phục Hy viện đầy quái nhân thì Hạ Trường Sinh cũng là vấn đề khó giải quyết.

"Không biết đệ có thể kiên trì bao lâu nhỉ?" Một giọng nữ truyền vào.

Lâm Kiến nhìn qua.

Cố Phương đứng ngoài cửa sổ, chống cằm cười tủm tỉm nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nhẹ rồi nói theo: "Ta cũng không biết nữa."

"Cũng không cần lo lắng như vậy." Giọng nói thứ tư vang lên.

"Sư phụ?" Đường Trĩ và Cố Phương ngạc nhiên vì người mới đến.

Vậy mà Phương Cảnh Tân lại đến.

"Ta đến tìm Trường Sinh, đi ngang qua thôi, đi ngang qua thôi." Phương Cảnh Tân vẫn là vẻ mặt người tốt vô dụng, ông nhìn Lâm Kiến, càng nhìn càng vừa lòng, vì vậy có lòng tốt nhắc y một việc: "Trường Sinh giống như một chiếc gương, con nhìn nó thế nào, nó sẽ nhìn con như thế ấy, con đối xử với nó thế nào, nó sẽ đối xử với con như vậy, tuyệt đối công bằng."

Chưa đợi những người ở đây hiểu những lời Phương Cảnh Tân nói, ông đã phất tay áo rời đi. Vừa đi ông vừa nói: "Lâm Kiến, con đi theo Đường Trĩ học trước, có vấn đề gì thì có thể hỏi bất kì ai ở nội viện, chờ ta rảnh sẽ đến tìm con."

Thái độ của ông vô cùng tùy hứng, hoàn toàn không nhìn ra đây là Chưởng môn của một viện, cũng không nhìn ra đây là sư phụ của người khác.

"Sư phụ là vậy đó." Cố Phương đã quen: "Khi nào ông ấy mới quan tâm đến đệ tử chút đây?"

Lâm Kiến suy nghĩ về lời của Phương Cảnh Tân nói.

Hạ Trường Sinh chính là một chiếc gương.

Phương Cảnh Tân rời khỏi phòng của Lâm Kiến, chưa đi được mấy bước đã đến phòng của Hạ Trường Sinh. Lúc Hạ Trường Sinh ở một mình, chính là soi gương chải tóc.



Tối nay, niềm vui của hắn khá nhiều.

"Sao tóc lại đột nhiên mượt như vậy, sao thế nhỉ?"

Hạ Trường Sinh phát hiện mái tóc rối bù nhiều ngày của mình chợt trở nên suôn mượt, vì xác nhận chuyện này, hắn lại chải tóc một lúc lâu, vừa chải vừa thưởng thức, vừa ý vô cùng.

"Khụ khụ." Phương Cảnh Tân phát ra tiếng, nhắc nhở mình đã đến.

"Chuyện gì?" Đối với sư phụ mình, Hạ Trường Sinh vẫn giữ thái độ như với những người khác: "Đừng làm con giật mình, lỡ tóc bị đứt thì phải làm sao?"

"Đứt thì cạo trọc đi." Phương Cảnh Tân nói đùa.

Hạ Trường Sinh nghe vậy thì dừng động tác lại, đặt cây lược xuống, ánh mắt lóe ánh sáng lạnh trừng qua.

Phương Cảnh Tân không hề sợ, thậm chí còn cười một tiếng.

Hạ Trường Sinh lẩm bẩm, sau đó bất lực rời khỏi bàn trang điểm.

"Đừng nóng giận, ta mang quà cho con đây." Trong tay Phương Cảnh Tân chợt biến ra một hộp bánh ngọt: "Nói chuyện ở chỗ cũ đi."

Hai người họ luôn nói chuyện trên nóc Tàng Thư khố.

Ở đây có thể đảm bảo không ai quấy rầy, không ai nghe lén.

Hạ Trường Sinh ở trên nóc nhà, đón ánh trăng sáng, bắt đầu ăn bánh Phương Cảnh Tân mang tới.

"Không phải con nên báo cáo tình hình dưới núi với ta sao?" Phương Cảnh Tân đệ nghị Hạ Trường Sinh: "Con người có thể vừa ăn vừa nói chuyện."

"Hử ừm." Hạ Trường Sinh phát ra âm thanh không rõ nghĩa.

Phương Cảnh Tân chẳng biết làm sao.

"Được rồi, những việc con gặp không có gì mới lạ, nhưng đúng là có nghe một chuyện lạ." Cuối cùng Hạ Trường Sinh đã mở miệng: "Thành Thương Lãng Tuyền, người toàn thành mất tích, chỉ để lại một mình Thành chủ. Hơn nữa lúc người đi qua phát hiện Đông Phương Tiêu Nhiên, ông ấy đã tắt thở, chỉ để lại một câu di ngôn. Con để ý lời này, người tóc bạc."

Bi kịch của nhà Đông Phương Tiêu Nhiên đương nhiên khiến người ta vô cùng thổn thức, nhưng trọng điểm của Hạ Trường Sinh lại ở ba chữ ngắn ngủi kia.

"Có thể đó chính là người sư phụ muốn con tìm." Hạ Trường Sinh lấy bản trận pháp mà Thường Khê Đình cho hắn đưa cho Phương Cảnh Tân: "Đây là trận pháp lưu lại ở thành Thương Lãng Tuyền, nếu con không nhìn lầm, thì đây là trận pháp của Phục Hy viện."

Đúng là Hạ Trường Sinh không rành về trận pháp, nhưng trận pháp này hắn lại vô cùng quen thuộc.

"Là trận biến đổi từ Bát Quái trận của Chưởng môn đời thứ mười tám Linh Triệt quân." Phương Cảnh Tân cũng nhận ra: "Ừ, người tóc bạc này có lẽ chính là nó."

"Gã hại người cả một thành." Hạ Trường Sinh đang trình bày một sự thật.

"Hẳn là vậy." Phương Cảnh Tân cầm trận pháp không trọn vẹn, giọng nhẹ bẫng: "Vậy con tìm được nó thì giết đi, nó đã nhập ma, không thể nào quay đầu."

Động tác của Hạ Trường Sinh khựng lại.

Hắn có thể cảm thấy lòng Phương Cảnh Tân như bị dao cắt.

Hắn ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nhìn thấy Phương Cảnh Tân mang nụ cười điềm tĩnh trên mặt.

"Con người thật kì lạ." Hạ Trường Sinh cúi đầu, tiếp tục ăn.

"Hử?"

"Rõ ràng con người trải qua chuyện rất đau khổ nhưng lại cười. Đôi khi đối mặt với chuyện vô cùng đáng ghét con người cũng sẽ cười. Rồi gặp chuyện vui vẻ tột cùng con người lại bật khóc." Lời Hạ Trường Sinh nói hệt như của trẻ con mới sinh.

"Con nói như vậy thật sự rất nguy hiểm, ta dặn con, ở bên ngoài đừng nói những lời thế này."

"Hừ." Hạ Trường Sinh hừ lạnh.

Phương Cảnh Tân đỡ trán nhìn Hạ Trường Sinh, cuối cùng ông vẫn nói câu kia: "Giết nó đi."

"Được." Giết một người, hai người, với hắn mà nói thì chẳng tính là gì.



"Tiếp theo, đứa bé Lâm Kiến mà con mang về..." Phương Cảnh Tân muốn nói đến chuyện này.

"Không phải con dẫn về." Hạ Trường Sinh bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm.

"Hôm nay không phải chính con nói là do con dẫn về à?" Phương Cảnh Tân cảm thấy buồn cười.

Hạ Trường Sinh suy nghĩ một lát, nói câu của A Nhất với ông: "Không phải con chọn y, là tự y chọn."

"Đây là lời của A Nhất nhỉ." Chỉ có A Nhất nói giọng điệu thế này: "Con học nhanh thật."

Hạ Trường Sinh không biết là ông chê mình hay là đang khen mình.

"Không phải ta muốn nói đến vấn đề ai mang y về." Thỉnh thoảng Phương Cảnh Tân cũng muốn nói chuyện phiếm với Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn ông.

Phương Cảnh Tân cười nói:"Ta chỉ muốn nói, xem ra con thật sự thích y."

Từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên Hạ Trường Sinh bị sặc.

Phương Cảnh Tân cười ha hả.

Hạ Trường Sinh cảm thấy mình không cần trao đổi với ông thêm nữa.

"Có thể nhờ con đến dưới vực sâu xem tình hình không?" Phương Cảnh Tân còn có việc nhờ vả: "Ta nghe nói gần đây vết nứt vực sâu mở hơi lớn."

"Nếu ngài dỗ dành con đàng hoàng, con sẽ đi." Hạ Trường Sinh cảm thấy bản thân rất dễ nói chuyện.

Nụ cười của Phương Cảnh Tân cứng đờ, cười bên ngoài nhưng trong thì không.

Hạ Trường Sinh nói dỗ dành hắn cũng không phải là khen ngợi, tâng bốc, mà vô cùng có tính thực chất, hiện thực, còn có hơi tàn khốc.

Hôm sau, Phương Cảnh Tân mạo hiểm bị sư đệ của mình giết người chôn xác, đi vào phòng của Hoàng Tuyền Lưu.

Hoàng Tuyền Lưu nhìn thấy sư huynh vốn đang bế quan chạy đến tìm mình thì có dự cảm chẳng lành.

"Sư đệ đáng yêu của ta." Phương Cảnh Tân đi qua, ôm lấy bả vai Hoàng Tuyền Lưu.

"Có việc thì nói, bỏ tay ra." Hoàng Tuyền Lưu tránh khỏi tay Phương Cảnh Tân, khóe miệng giật một cái, dự cảm chẳng lành hoàn toàn là thật.

"Sư đệ, sư huynh có một thỉnh cầu rất quan trọng." Phương Cảnh Tân nghiêm túc nói.

"Nếu là đòi tiền, hai tháng nay không có dự trù, cần thứ gì khác thì huynh nói trước đi, ta nghe rồi quyết định có giúp hay không." Hoàng Tuyền Lưu này không bị mắc lừa đâu.

Phương Cảnh Tân giũ một trang giấy ra, đưa cho Hoàng Tuyền Lưu.

Hoàng Tuyền Lưu nhận tờ giấy, mở ra xem.

"Đây là y phục Trường Sinh muốn đặt, đệ xem thử..." Giọng điệu của Phương Cảnh Tân trở nên hèn mọn.

"Không có tiền!" Tay Hoàng Tuyền Lưu dùng chút lực, vò tờ giấy thành một nùi, sau đó dùng sức đẩy Chưởng môn sư huynh ra ngoài cửa, đóng sập cửa lại.

Mũi của Phương Cảnh Tân suýt bị đập phẳng phiu.

Đương nhiên Phương Cảnh Tân sẽ không dễ dàng từ bỏ, sau khi ông năn nỉ ỉ ôi, quấy rối, hơn nữa còn từ bỏ kinh phí một năm sau của mình, Hoàng Tuyền Lưu không thể không phái Thuật Phong xuống chân núi, đi làm y phục mới dựa theo yêu cầu của Hạ Trường Sinh.

Làm xong mọi chuyện, Hoàng Tuyền Lưu đến phòng của Hạ Trường Sinh để tìm hắn.

Lão vừa định gõ cửa đã thấy cửa sổ mở ra, Hạ Trường Sinh xuất hiện ở cửa sổ, nói với Hoàng Tuyền Lưu: "Sư thúc, có chuyện gì nói ở đây là được rồi, không cần vào đâu."

"Hạ Trường Sinh! Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!" Hoàng Tuyền Lưu nổi giận.

Hạ Trường Sinh khiếp sợ, hắn hoàn toàn không biết chuyện này, hắn hỏi: "Ngài nhịn ta bao lâu rồi?"

"Từ lúc ngươi mua bộ y phục lụa Lưu Vân Bát Đoạn đầu tiên, ta đã bắt đầu nhịn ngươi rồi!" Hoàng Tuyền Lưu rút bội kiếm của mình ra.

Lâm Kiến vừa vào cửa thấy cảnh này, sợ đến mức làm rơi quyển sách cầm trên tay.

"Ta muốn quyết đấu với ngươi! Dùng cách chính thức nhất của Phục Hy viện!" Hoàng Tuyền Lưu nắm chặt nắm tay.

"Ồ ~ Sau đó thì sao?"

"Nếu ngươi thua, sau này trong vòng ba tháng chỉ được mua một bộ y phục mới!" Hoàng Tuyền Lưu nói ra yêu cầu của mình.

Hạ Trường Sinh lắc đầu, nói: "Yêu cầu hoang đường thế này ta tuyệt đối không đồng ý."

"Được rồi, sau khi ngươi thua, trong vòng hai tháng chỉ được mua một bộ y phục mới, nhưng nếu ta thua, ta sẽ không cản ngươi mua y phục mới trong một năm."

"Trong vòng hai năm." Hạ Trường Sinh bàn điều kiện.

"Đồng ý!" Hoàng Tuyền Lưu hạ chiến thư: "Giữa trưa ngày mai, không gặp không về!"

Nói xong, Hoàng Tuyền Lưu vung tay áo mà đi.

Gió đìu hiu sông Dịch lạnh, rất có cảm giác lừng lẫy.

"Nhìn náo nhiệt quá!" Đường Trĩ thấy toàn bộ quá trình, lập tức chạy đến tuyên truyền.

Hạ Trường Sinh đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Lâm Kiến,hỏi y: "Ngươi có chuyện gì à?"

"Ta có một số câu thơ không rõ nghĩa, cho nên mới hỏi ngươi." Lâm Kiến vội nhặt quyển sách rơi trên sàn nhà lên: "Ngươi và sư thúc quyết đấu, không sao chứ?"

"Nếu ngươi hỏi ta thì ta không sao, nếu ngươi hỏi sư thúc, ta thấy ông ấy giận quá sức rồi." Hạ Trường Sinh luôn là người làm người khác tức chết, còn mình thì không nóng giận chút nào: "Kệ đi, ngươi không hiểu câu thơ nào, ta dạy cho ngươi."

"À à." Lâm Kiến ngồi xuống cạnh bàn.

Hạ Trường Sinh ngồi bên cạnh y, chuẩn bị giảng giải giúp y.

Lâm Kiến nói: "Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi nhược cuồng. Câu này."

Hạ Trường Sinh nhíu mày, cảm thấy thằng nhóc này thật sự không thể thông minh lên được, hắn giải thích: "Rất đơn giản mà, không phải nói có một người xinh đẹp, ta thấy dung mạo của người đó thì khó quên được. Một ngày không nhìn thấy hắn, lòng ta nhớ đến sắp phát điên."

“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”

"Câu này đến từ "Việt Nhân Ca", ý của nó là, trên núi có cây, cây có nhánh, lòng đã thích ngươi, ngươi lại chẳng hay."

“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân.” [*]

Hạ Trường Sinh vốn đang định giải thích thì chợt thấy Lâm Kiến cười tủm tỉm, hắn bỗng tỉnh ngộ, sau đó dùng quạt gõ đầu y, mắng: "Ngươi không lo học hành đàng hoàng, chỉ biết đến trêu ta."

Đêm qua gió thổi, sao đầy. Bên đông nhà quế, phía tây họa lầu. Thân không cánh phượng bay mau. Sừng tê dạ điểm nhìn nhau cảm lòng [**]

Dạo gần đây Lâm Kiến nghiền ngẫm từng con chữ thật lòng cảm thấy.

Khó thông khó thông.

...

[*] Ly Tứ Kỳ 4 - Nguyên Chẩn (bản dịch của thivien.net)

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.

Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,

Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.

[**] Trích bản dịch nghĩa bài thơ Vô Đề của tác giả Lý Thương Ẩn (bản dịch của Hải Đà).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play