Lời nhắn gửi của Phương Cảnh Tân khá oanh liệt, lại hơi có điềm xấu.
Câu nói kia là của Chưởng môn Phục Hy viện đời thứ bảy nói với những người khác trước khi phong ấn vực sâu.
Vực sâu, là nơi mà vào thời thượng cổ, các thần tiên phong ấn mấy chục con hung thú có thể hủy diệt trời đất. Loài sinh vật như hung thú này có sức mạnh vô cùng to lớn, sinh mệnh vô hạn, giống Điểu Tượng thú, lông đen mắt vàng, thích ăn đồ sống, đặt biệt là người phàm. Có chúng tồn tại, con người không thể sinh sôi.
Trong thời kì người phàm, thần tiên và hung thú cộng sinh với nhau, thần tiên nhận tế bái của người phàm, đứng về phía người phàm, nhốt hung thú trong vết nứt không trung tối tăm.
Đây vốn là việc ngàn ngàn vạn vạn năm.
Kết quả còn chưa đến ngàn vạn năm, thời mạt pháp đầu tiên đến, pháp lực của thần tiên thiên giới bị trôi đi, tất cả buộc phải rơi vào tình trạng ngủ say đến tận ngày nay để bảo vệ sự tồn tại của chính mình.
Theo cách hiểu của Hạ Trường Sinh, giống như quy luật gấu ngủ đông.
Phần lớn thần tiên đi ngủ, kết giới vực sâu bị buông lỏng, hung thú vực sâu lập tức chạy ra.
Người đầu tiên phát hiện ra đã phong ấn vực sâu lần nữa, tên là Tư Không Văn Nhân, Chưởng môn đời thứ tư của Phục Hy viện. Sau đó Phục Hy viện gánh trách nhiệm là người canh giữ vực sâu. Khi phong ấn vực sâu buông lỏng, hung thú chạy ra thì phụ trách phong ấn vực sâu lần nữa.
Nhưng mà, đây là việc mất cả mạng sống.
Tư Không Văn Nhân là thiên tài vạn năm của tu chân giới, kết quả cũng là đi tìm chết.
Khi vực sâu mở ra lần hai, đến Phục Hy viện đời thứ bảy, cũng chính là Liễu Diệc Hành.
Lúc đó phần lớn người của tu chân giới thông suốt hơn bây giờ nhiều.
Bọn họ hiểu, vực sâu mở ra, hung thú đến thế gian, loài người diệt vong, đó là hướng chảy của dòng sông lịch sử, họ không thể cứ để người của Phục Hy viện đi chịu chết mãi được. Vì vậy muốn ngăn cản Liễu Diệc Hành, bảo hắn đừng đi nữa.
Nghe nói lúc đó, sau khi thấy họ ngăn cản mình, Liễu Diệc Hành cười ha hả, để lại những lời này.
"Họ Liễu ta ở lại cũng được, đi cũng được, không làm chuyện này hoặc làm chuyện này, rỗng tuếch cũng được, nước đầy tràn cũng được, sống cũng được, chết cũng được, chỉ cần đừng lãng phí chuyến đi đến nhân gian này."
Nói xong, một mình Liễu Diệc Hành đi vào vực sâu.
Liễu Diệc Hành không quay về, vực sâu cũng đóng lại, hung thú ở niên đại đó không chạy ra ngoài.
Quá là xui xẻo.
Hạ Trường Sinh cảm thấy nếu thật sự muốn nhắn gửi, không bằng nhắn gửi lời nói của Chưởng môn đời thứ mười tám Linh Triệt, trong đông đảo những người canh giữ vực sâu của Phục Hy viện, lão ta chính là người duy nhất toàn thân trở ra.
Nghĩ đến đây, Hạ Trường Sinh bĩu môi nói: "Tặng câu gì đâu ấy, ai muốn nghe mấy lời của Lục Diệc Hành kia, tặng cho ta ít hiện vật đi."
Chưởng môn đời thứ bảy là Liễu Diệc Hành, cũng gọi là Lục Diệc Hành, vì mỗi khi hắn mở miệng thì cứ cũng được cũng được [*], ít nhất phải sáu lần mới im miệng.
[*] Diệc Hành (亦行).
Phương Cảnh Tân mỉm cười.
Chưởng môn đời thứ bảy Liễu Diệc Hành và Chưởng môn đời thứ tư Tư Không Văn Nhân đều là Chưởng môn tiêu biểu điển hình của Phục Hy viện, là thiên tài biết nỗ lực, là kì tài vượt qua mọi lẽ thường.
Bản thân Phương Cảnh Tân là một mật tu hiếm thấy, nhìn thấu dòng sông linh khí trong lịch sử, quan sát ngàn vạn hồn phách con người, chỉ một ánh nhìn đã có thể biết đệ tử của mình thuộc kiểu người nào.
Quan trọng hơn là, Phương Cảnh Tân đã tu hành đến độ biết được thiên mệnh, bản năng của ông hiểu mình phải nói và làm gì.
Có lẽ hiện tại vẫn chưa rõ ý, nhưng đến một ngày nào đó, mọi thứ đều sẽ có ý nghĩa của nó.
Có điều tương lai còn quá xa xôi, hiện tại mới là quan trọng nhất.
Bị chính đại đệ tử của mình giục, Phương Cảnh Tân lục trái lục phải, lấy ra một bao lì xì rồi đưa cho Lâm Kiến.
Ông nói: "Ta có chuẩn bị lì xì mà."
Lâm Kiến chết lặng nhận lấy, nghi thức bái sư này không giống với tưởng tượng của y mấy, không chỉ quá đơn giản mà còn đậm không khí chúc tết, trong chốc lát y không biết mình nên có biểu cảm gì.
"Cảm ơn." Y lịch sự nói.
"Gọi sư phụ." Đường Trĩ thấy thằng nhóc này không được lanh lợi.
Lâm Kiến nhìn Phương Cảnh Tân, y chợt cảm thấy mọi thứ xảy ra trước mắt đều là hư ảo, dù vậy y vẫn ngoan ngoãn gọi: "Sư phụ."
Phương Cảnh Tân sờ đầu y một cái.
"Sau này, đây là ngũ sư tỷ của đệ, tên là Cố Phương." Đường Trĩ giới thiệu: "Ta xếp thứ tư, tên Đường Trĩ, tam sư tỷ của đệ, Bích Ngọc Trang, nhị sư huynh, Hạ Xuân Đông, người kế tiếp hẳn là đệ đã biết."
Hạ Trường Sinh đang gẩy tóc.
"Đại đệ tử đứng đầu của Chưởng môn, đại sư huynh của chúng ta, Hạ Trường Sinh."
Nét mặt của Hạ Trường Sinh có hơi buồn chán.
"Như vậy đi." Đường Trĩ vỗ lưng Lâm Kiến một cái.
Lâm Kiến bị hắn ta vỗ, cả người loạng choạng tới phía trước.
"Được rồi được rồi, xong rồi, giải tán đi." Mọi người chuẩn bị đi, việc đã bắt đầu nhàm chán.
"Từ từ đã." Phương Cảnh Tân kêu dừng lại.
Mọi người khó hiểu quay đầu lại, còn có việc gì à?
Phương Cảnh Tân chợt lấy một vật trong tay áo ra.
Một quả đào thu nhỏ đặt trong chiếc hộp lưu ly trong suốt.
"Ta cố ý chuẩn bị phần thưởng." Phương Cảnh Tân nói: "Ta định tặng nó cho người tìm được đệ tử mới, để thưởng cho công lao của người đó. Trong các con, ai là người tìm được Lâm Kiến, ta sẽ tặng nó cho người đó."
Một quả đào trông rất đẹp, chỉ một ngụm là có thể ăn hết.
Hai mươi đệ tử Phục Hy viện ra ngoài nhìn nhau, sau đó đùn đẩy qua lại.
"Vinh dự này đưa cho A Nhất đại sư huynh đi, huynh ấy luôn dẫn chúng ta theo."
"Không cần." A Nhất không nhận: "Cho A Nhị đi, là hắn đề cử."
"Vậy cho Thanh Lan đi, nàng thích ăn đào."
"Nhưng quả đào này cắn một cái là hết, chưa đã nghiện, thôi đi ạ."
Không ai muốn vật này. So với nhận lấy nó chi bằng để Phương Cảnh Tân nợ một ân tình, sau này đương nhiên sẽ có chỗ cần dùng.
Mặt Phương Cảnh Tân đầy vẻ khó hiểu, mất mát nói: "Đây chính là đào tiên sinh trưởng trên Kỳ Lân sơn, ăn nó không chỉ kéo dài tuổi thọ mà còn có thể tăng cường pháp lực. Một năm Kì Lân sơn chỉ bán ra ngoài mười quả."
Tại sao không ai muốn nó hết vậy?
Phương Cảnh Tân nghi ngờ khó hiểu.
Thứ này không phải đào bình thường à?
Hai mươi người lại bắt đầu nhìn nhau, sau đó cùng đứng ra.
A Nhất nói: "Không sai, thật ra đúng là con coi trọng Lâm Kiến đầu tiên, Chưởng môn, cảm ơn phần thưởng của ngài."
A Nhị đứng ra nói: "Đúng là con đề cử Lâm Kiến đầu tiên, Chưởng môn, vật này ngoại trừ con thì không thể là ai khác."
Tam Hoàng nói: "Nhưng thật ra dựa vào mưu kế của con nên Lâm Kiến mới không từ chối và về viện cùng nhóm bọn con."
A Nam nói: "Nếu không có con quấy rối, mọi người không thể tìm thấy Lâm Kiến, để con nhận thứ này đi."
Thập Phương đâm chọc: "Ngươi còn dám nói à..."
Hai mươi người vì cướp đoạt trân bảo mà bắt đầu ra tay đánh nhau.
Tu chân giả không dùng pháp thuật, chỉ vật lộn với nhau, cảnh tượng thật sự là quá khó coi.
Lâm Kiến bị dọa sợ.
Đường Trĩ dẫn sư đệ mới của mình liên tục lùi vài bước, đi tới cạnh sư huynh đệ của mình, rời xa chiến trường, tránh khả năng bị ngộ thương.
Còn các đệ tử khác ở hiện trường thì bắt đầu nhao nhao vây xem cổ vũ.
"A Nhất sư huynh cố lên!"
"Bạch Thanh! Nhanh lên! Đánh người bên trái ngươi!"
"Bắc Cung! Bắc Cung ngươi được không vậy!"
"Tam Hoàng! Váy sắp cuốn lên rồi, ngươi chú ý chút."
Bình thường người một nhà đánh nhau, mọi người đến khuyên, la hét đừng đánh nữa đừng đánh nữa.
Ở Phục Hy viện, tất cả mọi người đều phản ứng ngược lại, một đám người nhàm chán đến tột cùng hận không thể khiến hiện trường đánh hăng hơn.
"Chúng ta là tu chân giả mà, sao phải đánh tay không?" Có người nhắc nhở.
Sau khi hắn ta nói xong, hai mươi người kia như tỉnh mộng, lập tức buông tay buông chân nhảy về phía sau, kéo giãn khoảng cách với những người khác.
"Kiếm trận!"
“Phong Hỏa Lôi Điện thuật!”
“Viên Thú kiếm!”
“Tam Thập Tam Quỷ trận!”
Trong hiện trường, Hoàng Tuyền Lưu run lên bần bật.
Nóc nhà sắp tróc rồi! Tiền đó!!!
"Các người! Đừng đánh nữa!" Hoàng Tuyền Lưu sắp khóc đến nơi.
Điệp Mỹ Nhân nhìn sư huynh mình quá đáng thương, tiện tay bố trí một kết giới.
Hoàng Tuyền Lưu quay đầu qua, nhìn chằm chằm vào Phương Cảnh Tân vô tội. Mọi chuyện đều bắt đầu từ Chưởng môn sư huynh gây tai họa này đây!
Phương Cảnh Tân ngượng ngùng gãi gãi mặt mình, ông cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, ban đầu ông thật sự chỉ đơn thuần muốn khen thưởng cho người ta thôi.
Hạ Trường Sinh đứng ở phía sau Phương Cảnh Tân vuốt cằm mình, suy nghĩ một lát rồi hỏi Cố Phương ở bên cạnh: "Đào tiên này rất lợi hại hả?"
"Nghe nói là rất lợi hại." Cố Phương nói: "Như lời sư phụ nói, kéo dài tuổi thọ, rất có ích với việc tu hành."
Hạ Trường Sinh khinh ra mặt, thế thôi à?
Cố Phương bổ sung: "Có công hiệu đặc biệt trong việc tu bổ nguyên thần."
Ánh mắt Hạ Trường Sinh hơi dao động.
Cố Phương thấy nét mặt của Hạ Trường Sinh, nói thêm: "Nghe nói rất mọng nước, vị ngọt thanh, ngọt lành ngon miệng, là món ngon trân phẩm hiếm thấy."
Hạ Trường Sinh lập tức gấp quạt lại, mắt nhìn xuống dưới, nhìn quả đào đó.
Cảm giác hơi cần, hơi muốn ăn.
Sau khi có ham muốn, Hạ Trường Sinh gõ gõ cây quạt lên vai Phương Cảnh Tân.
Phương Cảnh Tân quay đầu lại, nhìn đệ tử yêu quý của mình, ánh mắt hiền hòa hỏi: "Trường Sinh, sao thế?"
"Tên tiểu quỷ này, là con tìm về được." Hạ Trường Sinh gia nhập cuộc chiến.
Hai mươi người kia đánh nhau loạn cào cào, không chú ý bên đây có rủi ro mới.
"Vậy ư?" Từ sau khi đến đây, lần đầu tiên Lâm Kiến tích cực đáp lời, y quay đầu lại nhìn Hạ Trường Sinh, ánh mắt đã không còn quẫn bách mà lấp lánh tỏa sáng.
Hạ Trường Sinh đẩy người bên cạnh ra, đi đến trước mặt Lâm Kiến, hắn dùng quạt nâng cằm y lên.
Lâm Kiến đã tập mãi thành quen với động tác này của Hạ Trường Sinh.
"Ta hỏi ngươi." Hạ Trường Sinh nói: "Trong những người ở đây, là ai gặp ngươi trước?"
"Là ngươi." Lâm Kiến rất thẳng thắn.
"Ta còn chi một thỏi vàng ròng mua ngươi, đúng không?" Hạ Trường Sinh lại hỏi.
Lâm Kiến gật đầu.
"Một thỏi vàng ròng..." Hoàng Tuyền Lưu sắp tắt thở chết ngất.
"Vậy ta mới là người đưa ngươi đến đây." Hạ Trường Sinh bày ra vẻ mặt mọi chuyện đã rõ, sau đó nhanh chóng vươn tay với Phương Cảnh Tân, muốn lấy quả đào kia.
Lâm Kiến muốn ngăn cản Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh thấy y định bắt tay mình thì hạ quạt xuống trước, Lâm Kiến thuận thế tóm lấy một đầu quạt của Hạ Trường Sinh. Hai người ngươi kéo ta rút, sau đó cùng nhìn nhau.
Mọi người lùi ra sau một bước xem kịch, cuộc chiến này chưa được xem bao giờ.
Hạ Trường Sinh nheo mắt lại uy hiếp y.
Lâm Kiến cười ha hả nhìn Hạ Trường Sinh.
Ai bảo lúc trước tên này nhiều lần muốn thoát khỏi mình.
"Đại sư huynh, chiêu đoạt công này của huynh không được đâu nhé!" Dây thừng của Tam Hoàng từ trong cuộc hỗn chiến được vung đến, chụp vào cổ tay Hạ Trường Sinh.
"Chậc." Hạ Trường Sinh nhìn cổ tay mình.
Tam Hoàng dùng lực, Hạ Trường Sinh bị kéo vào cuộc chiến.
"Cứ dựa theo quy tắc của Phục Hy viện, dùng thực lực để nói chuyện đi." Bắc Cung An Vu nói.
Hai mươi mốt người cùng bay ra khỏi đại sảnh, sau đó đứng theo bố cục trận thế.
Hai mươi người đứng chung một chỗ, Hạ Trường Sinh đứng đối diện bọn họ, chỉ đứng một mình. Đám người họ đúng là rất ăn ý, định liên thủ đánh bại người giỏi nhất là Hạ Trường Sinh, sau đó lại tiếp tục nội đấu.
"Đại sư huynh! Huynh lại muốn nuốt thành quả một mình!"A Nam tức giận nhìn Hạ Trường Sinh.
"Đừng nói nhiều nữa." Hạ Trường Sinh mở quạt ra, vung lên trong không trung: "Muốn đánh thì ra tay nhanh đi."
Tam Hoàng hừ lạnh: "Chúng ta sẽ không nhân từ nương tay!"
Thuật Phong nói ra lời thật lòng: "Ta muốn bán đào tiên kia lấy tiền! Nó là của ta!"
"Đại sư huynh, xin lỗi!"
Hai mươi người nhìn mặt nhau rồi cùng tấn công Hạ Trường Sinh.
Trong khoảng thời gian ngắn, phía trên Phục Hy viện lại là mưa to gió lớn, sấm sét vang dội, còn có mấy chục thanh kiếm bay tới bay lui.
"Oa, mẹ ơi, mẹ nhìn kìa!" Trẻ con dưới chân núi thấy cảnh tượng như vậy, lập tức gọi mẹ mình ra xem cảnh lạ.
"Đừng nhìn đừng nhìn, lại là bọn quái nhân trên núi." Người mẹ vội vàng ôm con mình chạy.
"Con muốn xem!" Đứa trẻ giận dỗi.
Người mẹ nói ra một câu, chỉ có người ở xung quanh Phục Hy viện mới dùng nó để dọa trẻ con: "Con còn nghịch nữa, mẹ sẽ đưa con vào Phục Hy viện đó."
Đứa trẻ lập tức ngậm miệng.
Chốc lát sau.
Hai mươi người bọn A Nhất nằm sấp trên đất, Hạ Trường Sinh giẫm một chân trên lưng A Nam, giơ cao tay phải thể hiện chiến thắng.
"Xong nhé! Ta thắng!"
Mọi người rối rít vỗ tay.
"Ta thật sự hâm mộ!" Đường Trĩ nhìn A Nam bị Hạ Trường Sinh dẫm một chân đến nằm ăn đất.
Người ở đây: "..."
Phương Cảnh Tân nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: "Các con nôn nóng quá."
"Ngài lại muốn thế nào?" Mọi người nhìn Phương Cảnh Tân.
"Loại chuyện này cần gì phải đánh tới đánh lui, cứ hỏi thẳng bản thân Lâm Kiến không phải được rồi sao." Phương Cảnh Tân chẳng hiểu nguyên nhân tại sao bọn họ chưa nói rõ ràng đã nhào vào đánh nhau.
Mọi người cùng nhìn chằm chằm vào Lâm Kiến.
Từ khi Lâm Kiến bắt đầu bước vào Phục Hy viện, cả người đều trong trạng thái ngơ ngác và sững sờ. Địa phương thế này, thật sự là lần đầu tiên y nhìn thấy, hoàn toàn không có kinh nghiệm đối đáp.
"Vậy đáp án của ngươi là gì?" Hạ Trường Sinh hừ lạnh với Lâm Kiến, chân vẫn còn giẫm trên A Nam.
A Nam yếu ớt nhắc nhở Hạ Trường Sinh: "Đại sư huynh, ta không có sở thích như Đường Trĩ, huynh có thể lấy chân ra được rồi đó."
Hạ Trường Sinh nhấc chân lên.
A Nam chuồn nhanh.
Lâm Kiến nhận ánh mắt mong đợi của hai mươi người, ánh mắt xem trò vui của người vây xem, y cẩn thận nói với Phương Cảnh Tân: "Đại sư huynh đúng là người đầu tiên tìm thấy con."
Chiêu nhử vừa rồi của y chỉ là đùa mà thôi, thực chất y đã sớm quyết định đứng về phía Hạ Trường Sinh. Nhưng không ngờ ở Phục Hy viện, tình hình thế cục thay đổi không ngừng, chưa kịp bổ sung câu còn lại thì bọn họ đã lao vào đánh nhau rồi.
Nghe được câu này, hai mươi người kia vốn còn cố gắng gượng đã cùng bỏ pháp lực, nằm ngay đơ trên đất.
"Hì hì." Hạ Trường Sinh cười giống như đứa trẻ, nhanh chóng chạy đến chỗ Phương Cảnh Tân, vui vẻ vươn tay ra với ông.
Phương Cảnh Tân đặt đào tiên vào lòng bàn tay Hạ Trường Sinh .
Hạ Trường Sinh hớn hở ra mặt.
Nhìn thì có vẻ ăn rất ngon.
"Thằng nhóc này! Ngươi không có lương tâm!" Thập Phương muốn chạy đến cạnh Lâm Kiến, tóm lại là, nhéo mặt y trước rồi nói sau.
Lâm Kiến cũng có cảm giác này, thế là y mỉm cười lấy lòng, chuẩn bị nhận lực tay của Thập Phương.
Thấy Thập Phương đến, Hạ Trường Sinh vung tay áo lên.
Một luồng gió mạnh đánh tới.
Thập Phương né đi trong đường tơ kẽ tóc.
Luồng gió xẹt qua bên cạnh Thập Phương, bay thẳng ra cửa chính.
Hai mươi người bọn họ đánh nhau lâu như vậy mà đại sảnh không hề bị gì, một chiêu của Hạ Trường Sinh đã khiến cửa chính của đại sảnh "rắc" một tiếng, nứt ra.
Hoàng Tuyền Lưu tuyệt vọng dựa vào ghế.
Nhìn thấy Hoàng Tuyền Lưu như vậy, Hạ Trường Sinh có chút không nỡ, vậy là hắn nâng cánh cửa đã nứt lên, muốn lắp trở lại. Cửa kẹt lại, dính vào một lát, sau đó lại nhanh chóng rớt xuống.
Vì tránh không làm bẩn y phục của mình, Hạ Trường Sinh bước ra một bước.
Nửa cánh cửa rơi xuống lại chia thành hai.
Ánh mắt của Hoàng Tuyền Lưu đã trống rỗng.
Có lẽ là vì thấy nhị sư thúc của mình sắp tự sát đến nơi, Hạ Trường Sinh lại thử đi sửa cánh cửa kia.
"Không cần, cứ để mặc nó đi." Hoàng Tuyền Lưu vội cản Hạ Trường Sinh thừa sự tốt bụng dẫn đến xảy ra sự cố nghiêm trọng hơn.
Hạ Trường Sinh suy sụp, hắn ôm đầu gối ngồi xuống một góc.
"Đưa đào tiên cho cho ta, ta sửa cửa giúp huynh." Tây Môn Chúc nói.
"Ngươi nằm mơ đi." Dù là suy sụp, Hạ Trường Sinh lại vô cùng tỉnh táo.
Tây Môn Chúc hừ lạnh, bay đi.
"Ai lôi cái thứ phiền phức này đi đi." Người làm của Phục Hy viện cực kì lạnh lùng: "Ta phải sửa cửa."
Mọi người cùng lắc đầu, dù sao khả năng gây rắc rối của Hạ Trường Sinh ở trạng thái suy sụp là vô hạn.
"Đồ đệ mới, ngươi đi đi." Mọi người bắt đầu đẩy Lâm Kiến.
"Từ nay về sau vật gây rắc rối cỡ lớn này do ngươi chịu trách nhiệm."
Lâm Kiến thành thật nói: "Bây giờ ta hơi mơ hồ."
Sau khi vào Phục Hy viện, y luôn như đi trên mây.
"Nhanh đi!"
Lâm Kiến bị đẩy đến trước mặt Hạ Trường Sinh.
Một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt mình, Hạ Trường Sinh ngẩng đầu lên.
Tên Hạ Trường Sinh này lúc tỏ vẻ đáng thương lại nhìn thấy thương như vậy, Lâm Kiến không biết mình bị ma quỷ ám hay hắn vốn đã khiến người ta yêu thích. Y vươn tay ra, kéo cây quạt của Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vô thức nắm lấy cây quạt không buông.
Hai người một kéo một rút, cùng nhìn vào mắt nhau.
"Đừng khóc." Lâm Kiến dịu dàng nói.
"Ta không khóc." Hạ Trường Sinh không biết thị lực của Lâm Kiến bị gì, hắn khóc lúc nào?
"Ờ, đừng cảm thấy mất mát." Lâm Kiến nhanh chóng thay đổi lời thuyết phục.
"Ta cũng không mất mát." Hạ Trường Sinh hất mặt sang một bên, nở nụ cười tuyệt vọng: "À, dù sao thì ta luôn là người làm gì cũng quá mức."
"Đại ca ca có thứ mà đại ca ca am hiểu mà." Lâm Kiến khẽ nói.
Tuy Lâm Kiến vẫn chưa biết đó là gì, tóm lại, cứ nói trước rồi ra ngoài tính sau.
Hạ Trường Sinh lẩm bẩm.
Lâm Kiến không nghe được, y nói tiếp: "Huynh đi ra trước đi, để người khác sửa cửa, chúng ta đi tìm chỗ yên tĩnh ăn quả đào, rồi uống ly trà được không? Chúng ta chạy cả ngày, bụng ta cũng đói rồi."
"Không phải lúc trước ngươi muốn đi một mình, còn mua cả lương khô à? Tự ăn một mình đi." Hạ Trường Sinh cáu kỉnh nhân tiện lôi chuyện cũ ra.
"Huynh cũng đói bụng rồi nhỉ, có cần chia cho huynh một miếng không?"
"Phục Hy viện có nhà ăn, ta không ăn mấy thứ này." Hạ Trường Sinh ghét bỏ.
"Vậy dẫn ta đến nhà ăn có được không? Tiện thể gọi gì đó cho huynh ăn."
Hạ Trường Sinh nhìn vào mắt y.
Lâm Kiến gắng gượng nở nụ cười vui. Lâm Kiến từng có đệ đệ, muội muội, nhưng dù y có kinh nghiệm giữ trẻ con phong phú cũng chưa bao giờ gặp đứa bé nào khó giải quyết hơn Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh hắng giọng rồi nói: "Được rồi."
Hắn cũng đói.
Hạ Trường Sinh nghĩ đến gì đó, lại hỏi: "Nếu hôm nay nhà ăn có món thịt khô xào đậu que, ngươi sẽ lấy đậu que ra giúp ta chứ?"
"Ta sẽ lấy." Lâm Kiến hứa hẹn.
"Nếu ăn trứng chiên cà chua, ngươi sẽ ăn cà chua giúp ta, rồi chia trứng gà của ngươi cho ta chứ?"
"Ta sẽ làm." Lâm Kiến gật đầu.
"Nếu hôm nay có tiệc, mỗi người được một con bào ngư, ngươi sẽ cho ta con bào ngư của ngươi chứ?"
"Ta sẽ không cho." Lâm Kiến lắc đầu, đời này y còn chưa ăn bào ngư bao giờ, nếu có cơ hội y cũng muốn nếm thử.
Hạ Trường Sinh tiếp tục suy sụp.
"Chia cho huynh một nửa." Lâm Kiến nhường một bước.
"Được rồi." Hạ Trường Sinh lập tức đứng lên, phấn chấn trở lại.
"Đi thôi." Lâm Kiến vươn tay về phía y.
Hạ Trường Sinh đưa một đầu quạt cho y, Lâm Kiến nắm lấy, Hạ Trường Sinh lắc tay, dẫn Lâm Kiến đi đến nhà ăn.
Hai người bọn họ đi mất, để lại các đệ tử của Phục Hy viện với những biểu cảm khác nhau.
"Ta cảm thấy ta có hy vọng rồi." Hoàng Tuyền Lưu kích động: "Chỉ cần bồi dưỡng Lâm Kiến đàng hoàng, nhất định y có thể khiến Hạ Trường Sinh bớt tiêu rất nhiều tiền."
Sau khi chứng kiến đoạn đối thoại giữa Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh, Hoàng Tuyền Lưu nhìn thấy khả năng vô hạn trên người Lâm Kiến.
Hai mươi người ra ngoài từng chứng kiến cảnh Lâm Kiến nuông chiều Hạ Trường Sinh nhiều thế nào nhìn nhau không nói lời nào.
Bị Lâm Kiến lừa gạt một hồi, Hạ Trường Sinh dẫn Lâm Kiến đến nhà ăn của Phục Hy viện. Đầu bếp vừa thấy Hạ Trường Sinh đến đã bắt đầu trợn mắt.
Hạ Trường Sinh vui vẻ đi đến trước mặt hắn ta, bắt đầu gọi món: "Ta muốn bào ngư, vi cá, cá đù vàng, Phật nhảy tường..."
"Đại sư huynh, xem thực đơn, đừng có gọi món bừa." Đầu bếp lạnh lùng kéo bảng thông báo trên quầy đến cho Hạ Trường Sinh xem.
Thực đơn hôm nay vẫn là mấy món cũ rích kia.
Hạ Trường Sinh ngắm nghía, tay chống cằm, đang suy nghĩ.
"Thôi vậy, huynh đi ngồi đi, ta đưa món lên cho huynh muộn một chút." Đầu bếp đã tập mãi thành thói quen, lựa chọn cách làm có hiệu quả cao nhất.
Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến đi tìm chỗ ngồi, Hạ Trường Sinh vừa ngồi xuống vừa nói với Lâm Kiến: "Ở nhà ăn, chỉ có ta mới có đãi ngộ đặc biệt, ta không hiểu tại sao, vì ta là đại đệ tử đứng đầu của Chưởng môn à?"
Lâm Kiến cười vài tiếng nhạt nhẽo, nói: "Ta biết tại sao."
"Tại sao chứ?" Hạ Trường Sinh tò mò hỏi y.
Lâm Kiến ngẩng đầu lên ngắm hắn một lát.
Hắn mờ mịt và khó hiểu như vậy, hoàn toàn không có vẻ giả vờ hay kiểu cách. Thứ không hiểu chính là không hiểu, dù người khác cảm thấy vô lý, Hạ Trường Sinh cũng không thể phản ứng với những gì mà mình không hiểu.
Lâm Kiến suy nghĩ một hồi, sau đó không thể nào nói chuyện châm chọc với Hạ Trường Sinh như những người đứng xem khác được.
Kết quả là, y chân thành nói: "Vì huynh là đại đệ tử đứng đầu của Chưởng môn."
Hạ Trường Sinh cười ngây thơ.
Vì nụ cười trong nháy mắt này, lúc món thịt khô xào đậu que được đưa lên, Lâm Kiến cầm đũa lựa đậu que ra cho Hạ Trường Sinh, cũng gắp trứng trong món trứng xào cà chua của mình chia cho hắn ăn.
Đầu bếp nhìn thấy thì vô cùng thổn thức, hắn ta lắc đầu nói: "Mẹ chiều con hư."
Lâm Kiến: "..."
Y mới là người nhỏ tuổi nhất ở đây.
Lâm Kiến lại không có cảm giác mẹ chiều con hư, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy bản thân mình nuôi một con thú cưng có hơi khó giải quyết.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Trường Sinh nắm cây quạt kéo Lâm Kiến rời khỏi nhà ăn, trước khi đi hắn góp ý với đầu bếp: "Hy vọng các ngươi có thể thêm một ít món ăn."
Đầu bếp nói: "Ngân sách chi nhiều có thể suy xét."
Hạ Trường Sinh cảm thấy mình bị gài bẫy.
Ăn uống no say, Hạ Trường Sinh dẫn Lâm Kiến đến phòng mình.
Hạ Trường Sinh là đệ tử duy nhất của Phục Hy viện không phải ở cùng đệ tử khác, hơn nữa viện của hắn nằm độc lập, có khoảng cách nhất định với các nơi khác.
Hạ Trường Sinh nói với Lâm Kiến: "Nơi ta ở là nơi có kết giới chặt chẽ nhất của Phục Hy viện, vốn là nơi ở của Chưởng môn Phục Hy viện. Sau này, sư phụ muốn đến một nơi yên tĩnh tuyệt đối để tu hành, chỗ này được bỏ trống. Lúc ta đến Phục Hy viện, ông ấy dứt khoát cho ta vào ở. Ở đây rất rộng, ta có thể tìm một căn phòng trong viện, dọn dẹp sơ cho ngươi ở lại."
"Có thể ở cùng nơi với huynh là tốt nhất rồi." Lâm Kiến nhân cơ hội nói.
"Là ở cùng với ta." Hạ Trường Sinh bày tỏ: "Mở cửa ra là chúng ta có thể nhìn thấy nhau."
Hầy.
Lâm Kiến thầm thở dài.
"Muộn rồi, ta bảo Đường Trĩ cầm đồ đến cho ngươi, ngươi vào ngồi đi." Hạ Trường Sinh mở cửa căn phòng của mình ra.
Lâm Kiến đi theo sau lưng hắn.
Hạ Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi đóng cửa lại.
Lâm Kiến đụng vào cánh cửa hắn đóng lại, y kêu đau một tiếng, bụm trán nhìn Hạ Trường Sinh với ánh mắt khó hiểu.
Hạ Trường Sinh lo lắng nói: "Ta chưa từng cho ai vào ngồi, chỉ sợ không ổn."
"Có gì không ổn?"
"Nhỡ đâu ta để ngươi vào, những người khác cũng yêu cầu vào thì làm sao?" Hạ Trường Sinh đúng là một người thường xuyên nghĩ đến chuyện công bằng.
Lâm Kiến trả lời nhanh: "Những người khác có đáng thương như ta, vào Phục Hy viện còn chưa có chỗ đặt chân à?"
"Mọi người đều có phòng của mình."
"Vậy họ sẽ không yêu cầu đến phòng của huynh, vì họ có phòng của mình." Lâm Kiến nói: "Nếu có người làm vậy, ta là người đầu tiên phản đối, sẽ không làm huynh khó xử."
"Cũng đúng." Hạ Trường Sinh bị thuyết phục mở cửa phòng mình, để Lâm Kiến vào trong.
Giống như tưởng tượng của Lâm Kiến, phòng của Hạ Trường Sinh rộng rãi sáng sủa, sạch sẽ gọn gàng và xa hoa.
"Đóng cửa lại." Giọng điệu Hạ Trường Sinh trở nên âm trầm.
Lâm Kiến nhanh chóng đóng cửa lại.
Hạ Trường Sinh ngồi ngay xuống một chiếc ghế, sau đó vẫy tay bảo Lâm Kiến đến.
Lâm Kiến nghi ngờ đi tới trước mặt hắn.
Hạ Trường Sinh lấy đào tiên ra, hạ giọng nói với y: "Ta và ngươi mỗi người một nửa, nhanh ăn đi."
Lâm Kiến khá ngạc nhiên, y hỏi: "Tại sao?"
"Sau này ngươi phải tu hành, ngươi cũng không phải người có thể chất quá dễ để tu hành, ăn đào tiên sẽ cải thiện tình trạng này. Còn ta, vì một số tình huống mà vẫn luôn hao tổn linh khí của mình. Ta và ngươi, là người cần ăn quả đào này nhất." Hạ Trường Sinh có suy tính của mình.
"Tại sao huynh không ăn một mình?" Lâm Kiến thắc mắc điểm này.
"Nếu ngươi sẽ chia cho ta nửa con bào ngư, tại sao ta không thể chia cho ngươi nửa quả đào?" Hạ Trường Sinh cảm thấy con người y thật kì lạ.
Lâm Kiến mím môi, sau đó mỉm cười.
Hai người chia đào tiên để ăn.
"Vị không tệ." Trừ điều này ra, Lâm Kiến không hề có cảm giác gì.
"Đương nhiên, đào tiên là một chỉnh thể, các ngươi chia ra ăn, hiệu quả cũng phân tán."
Cửa đã đóng kín, nhưng cửa sổ thì không. Cố Phương chợt xuất hiện ở cửa sổ, nhìn hai người trong phòng với ánh mắt khinh bỉ.
Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh lúng túng nhìn nhau.
Lâm Kiến hỏi: "Huynh muốn ta nhả ra cho huynh, hay là huynh nhả ra cho ta?"
Hạ Trường Sinh nói: "Dù là cách nào, ta cũng muốn giết người đưa ra ý kiến là ngươi."
Quả nhiên, sự dịu dàng Hạ Trường Sinh dành cho người khác sẽ không vượt quá ba câu nói.
Có lẽ cảm thấy hành động của mình quá thiểu năng, Hạ Trường Sinh ảo não vô cùng. Mãi đến khi Đường Trĩ đến đón Lâm Kiến đi dọn phòng, hắn vẫn còn đang tự kỷ.
"Đại ca ca, ta đi dọn phòng trước nhé." Lâm Kiến chuẩn bị rời khỏi phòng Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh lầm bầm.
"Hả?" Lâm Kiến không nghe được hắn lẩm bẩm gì.
Hạ Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn y, nhẫn nhịn một lát, sau đó nói lớn: "Sau này ngươi phải gọi ta là đại sư huynh."
Lâm Kiến sửng sốt, sau đó nghĩ lại, y cảm thấy đây là điều tất nhiên.
Hạ Trường Sinh nói xong thì vẫn trong trạng thái ngẫm nghĩ.
Lâm Kiến thấy vậy thì chạy đến trước mặt hắn, vươn tay nâng mặt hắn lên, nháy mắt cười một tiếng, nói: "Vậy đại sư huynh, ta sẽ về nhanh thôi."
Nói xong, Lâm Kiến có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu, vội chuồn đi.
Cánh cửa đóng lại, Hạ Trường Sinh ngây người mấy giây, hắn không dám tin mà vuốt mặt mình.
Người kia! Vừa rồi! Làm cái gì thế!
Đường Trĩ xuất hiện ở cửa sổ: "Chậc chậc chậc, chậc chậc chậc.”