Theo như sách cổ cất giữ ở Lạc Anh Cốc, cung Mộ Vi ban sơ chỉ là mấy căn phòng Bắc Thần Lão tổ tùy ý dựng để thanh tu, vì sau này có rất nhiều đệ tử người hầu, mới dần dần mở rộng phòng xá, chất phòng thành lầu. Lúc đó linh thạch trong núi Cửu Lãi dư dả, vàng bạc như đất bạch ngọc như núi, những cung điện xây vô cùng đơn giản cũng trang nghiêm đường hoàng, toát ra một vẻ tiên khí.
Bước vào nội điện náo nhiệt, đám tân khách tụm ba thành một chỗ, hoặc cười lớn ôn chuyện, hoặc xì xầm bàn tán, từ xa Thái Chiêu đã nhìn thấy sư phụ tương lai của mình trưng một khuôn mặt chữ quốc (国) đầy vẻ quang minh chính trực ngồi ở ngôi chủ trên sảnh đường cao cao, nom thì trang nghiêm thật ra là cứng đờ tiếp đãi làn sóng khách không biết đến thứ mấy rồi — đánh giá của cô cô Thái Chiêu về vị huynh đệ kết bái này là ‘Rõ ràng là một đại tông sư vùi đầu tinh tu, vẫn phải ngày ngày chào đón tiễn đưa rất giống như hoa khôi Lệ Xuân viện’ .
Từ ngày Thái Bình Thù đóng cửa dưỡng thương rất hiếm khi lui tới với người trong giang hồ, chỉ gặp một vài vị bạn tốt chí giao vài lần, Thích Vân Kha chính là một trong số ít ỏi đó, hầu như mỗi năm đều đi Lạc Anh Cốc. Mỗi lần đến, không phải cầm một chiếc lồng che có chim tước hay mèo con xinh đẹp, thì là nhét đầy trong ngực đầy gió rét một mớ thức ăn vặt cho bé Thái Chiêu thích ăn mà không được ăn.
Lúc còn lờ mờ chưa biết chuyện, Thái Chiêu còn tưởng Thích Vân Kha sẽ là dượng của mình, sau này mới biết người ta đã cưới vợ sinh con, với Thái Bình Thù là tình nghĩa sinh tử tri kỷ chân chính, Thái Chiêu không khỏi xấu hổ vì mình nhỏ nhặt, quyết ý bớt xem thoại bản đã định ước bỏ trốn chút.
Cô theo sau lưng Tằng Đại Lâu tiến lên, Thích Vân Kha liếc thấy cô như gặp cứu tinh, nhanh chóng bỏ mặc Trương Tam Lý Tứ bắt chuyện với mình không ngừng nghỉ, vội  vã đi tới hô lớn: “Tiểu Chiêu đến rồi! Mau lại mau lại đây! Cha mẹ em con đều mới vừa uống hết ba tuần trà, rốt cuộc là con chạy đi đâu thế!”
Thái Chiêu đầy đoan trang bước lên dập đầu hành lễ: “Con chào bác Thích ạ, phiền bác Thích vất vả rồi. Con thấy cảnh núi rừng Vạn Thủy Thiên Sơn như vẽ, khiến người say mê, mới đi dạo xung quanh ạ.”
Thích Vân Kha cười nói: “Nay Chiêu Chiêu không còn lạc đường à, năm xưa ở hội đèn lồng trên trấn con bị lạc, cô con với ta tìm đến nửa đêm. Cũng may trấn Lạc Anh  không có bọn buôn người, không thì con đã khóc rồi!”
Thái Chiêu nào chịu nhận: “Đấy không phải là bị lạc, là con giúp lão gia nhà nọ trông chừng quầy đường họa*, chứ con biết đường mà! Với lại, ngài hay cùng cô cô nói mãi không hết chuyện, con thì lại nghe không hiểu…”
Sắc mặt Thích Vân Kha chợt u ám đi, trong mắt ẩn hiện chua xót: “Đúng nhỉ, khi đó lúc nào cũng có chuyện nói không hết, giờ thì, mấy chuyện này ta còn biết nói với ai đây.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play