Thân ở vùng chưa rõ an nguy, Thái Chiêu vốn không dám ngủ quá sâu, ai ngờ sau một hồi nói nhăng nói cuội với Mộ Thanh Yến, cô ngủ yên lạ thường. Tỉnh lại đã qua nửa giờ Thìn, đại đường dưới lầu khách điếm đã rộn rộn ràng ràng.
Thái Chiêu lăn một vòng khoác áo đứng dậy, Mộ Thanh Yến cũng đã ăn mặc hoàn mỹ ngồi bên cửa sổ ngó ra hành lang. Hắn liếc mắt vào trong, rồi chẳng nói chẳng rằng đứng dậy ra khỏi phòng, chờ Thái Chiêu rửa mặt xong xuôi mới quay lại, trên tay còn bê một mâm bữa sáng nóng hổi.
Hắn nhìn Thái Chiêu ăn như hổ đói, còn thảnh thơi vuốt lưng cho cô: “Ăn từ từ thôi, bên ngoài trời vừa sáng, đợi qua giờ Ngọ gió tuyết yếu đi chúng ta mới xuất phát, cô không cần sốt ruột.”
Thái Chiêu lúc này mới nhớ nơi đây ngày ngắn đêm dài, ồ lên một tiếng, lại hỏi: “Sao ngoài ấy hò hét ồn ào gì thế.”
“Có thể không náo nhiệt sao. Từ đêm đến giờ, có bốn năm nhóm người lần lượt tới khách điếm.” Mộ Thanh Yến múc cháo cho cô.
Thái Chiêu khẽ giật mình, dừng đũa, “Nhưng, nhưng bây giờ đâu phải là mùa hái thuốc nhỉ.”
Ánh mắt Mộ Thanh Yến tĩnh mịch: “Đúng thế. Đã không phải mùa thích hợp lên núi, cũng không phải mùa thu gom dược liệu. Đang xuân hàn se lạnh gió tuyết đầy trời, một mạch tới nhiều người thế này, thiệt là đúng dịp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT