Hang tối đen ngòm như một vực sâu thông tới địa ngục, dạ minh châu trong tay cô gái chỉ soi sáng được trước người ba bước, nhưng cô vẫn phăm phăm đi không chùn. Thường Ninh nhìn chùm ánh sáng yếu ớt phía trước, có phần kinh hãi.
Thềm đá màu xám đậm đi xuống mười bước, rẽ một ngoặt, lại hướng xuống mười bước, lại chuyển góc, xuất hiện một thạch thất đen như mực, rộng bảy tám trượng, cao nửa người.
Ngoại trừ một bàn một ghế một giường, trên tường đá kia hai lớn một nhỏ bày ba khung sắt linh tinh đen thui, trong phòng không còn thứ gì khác.
Trên bàn ánh đèn như hạt đậu, u ám lạnh lẽo.
Mới một ngày không gặp, Thiên công tử như gầy đi năm cân già đi ba tuổi, áo bào lộng lẫy nhăn nhúm hết mức, đầu không chải mặt không rửa, hoàn toàn không có tư thái co một chân ngồi trên giường đất trải rơm, chân kia rủ xuống, chỗ mắt cá chân vẫn bị chụp cùm sắt, đầu kia gắn vào tường đá. Bên cạnh y đặt một cái bát sứ thô, bên trong là hai chiếc màn thầu lạnh cứng, một trong đó còn mấy vết gặm.
Thiên công tử nghe thấy tiếng bước chân, hơi nhảy dựng lên, ưỡn ngực cao, cao ngạo nói: “Các ngươi không cần đưa thức ăn tới, ta bảo không ăn là không ăn, mấy thứ thô lạnh này cho chó ăn còn ngại… Ngươi, các ngươi là ai?” Hắn thấy người tới là hai kẻ xa lạ.
Thái Chiêu thu dạ minh châu vào trong lòng: “Người giữ được hai cái chân của ngươi đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT