Lúc Thường Ninh bảo muốn tự đi vận công chữa thương, Thái Chiêu chân thành hy vọng lần hắn bế quan này, cho dù không giống như mấy câu chuyện truyền kỳ đóng cửa dăm ba năm không ra thì chí ít cũng phải bảy bảy bốn mươi chín hoặc chín chín tám mươi mốt ngày.
Ai ngờ Thường đại công tử không đi đường thường, bế quan không theo quy luật tẹo nào.
Hôm đầu tiên hắn trốn ở trong phòng vận công cho tới trưa, tới chiều liền tản bộ ra ngoài, đầu tiên là thuốc lư rồi đến cung Song Liên Hoa Trì.
Hôm kế tiếp bế quan trọn một ngày, đến đêm hôm ấy đốt đèn mò ra ngoại môn trả thù.
Hôm thứ ba hắn bế quan một mạch hai ngày rưỡi, dùng xong bữa trưa vẫn chưa thấy người.
“Rốt cuộc Thường đại hiệp đã tự sáng tạo tâm pháp gì thế nhỉ, nào có chuyện bế quan hai ngày rưỡi không hơn không thiếu chứ.” Thái Chiêu chống nạnh đứng trong vườn ngửa mặt lên trời hỏi, “Cái tên này cũng thế, vừa xuất quan đã bỏ chạy mất dạng, có thả chó săn đuổi theo sau cũng không đuổi nổi!” Mấy hôm nay bản thân cô cũng bận rộn luyện công, nào có thể mỗi giờ mỗi khắc ngồi xổm trước cửa Thường Ninh cho được.
Phỉ Thúy sải bước lên bẩm: “Đã tìm khắp nơi rồi, Thường công tử không có ở Thanh Tĩnh Trai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play