Bầu không khí vốn dĩ rất hòa hợp, tự dưng thấy Lôi Tú Minh nổi giận Thái Chiêu rất không hiểu.
Thường Ninh tựa thân mình thon dài lên cột hiên: “Cô không thấy mấy cái nơ cột trên đầu đám vịt con kia sao, là thú cưng của Lôi Sư bá đó.”
“Ai mà xem vịt làm thú cưng chứ!” Thái Chiêu khó tin.
“Nuôi mèo nuôi chó được sao nuôi vịt thì không chứ, vịt của Lôi Sư bá xưa nay không để ăn, là để nuôi đến chết già.” Thường Ninh lắc đầu, “May mà hồi xưa cô cô của cô không hỏi chỉ lấy áo với mũ ngọc, chứ đổi lại là vịt thì Lôi Sư bá sẽ hận Lạc Anh Cốc các người tới cùng trời cuối đất mất thôi.”
Thái Chiêu sợ thiệt, thật ra vừa nãy cô từng nghĩ thừa dịp không ai chú ý thuận tay dắt mấy con vịt con đi tí.
Chiều hôm đó, Thái Chiêu định dãn gân gân cốt chút theo kế hoạch, luyện tập binh khí, ai ngờ vừa mới về Thanh Tịnh trai đã thấy Đới Phong Trì dẫn chân chó Thôi Thắng qua báo ‘Tông chủ phu nhân cho mời hai người’.
Thường Ninh nhướng mày, còn Thái Chiêu lộ vẻ tươi cười: “Đến rồi à, để ta đoán xem, có phải sư phụ đã xuống núi rồi không?” Chuyện con vịt thì cô không hiểu chứ tuyệt đối hiểu Doãn Tố Liên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT