Đối mặt với đống ngôn luận nghi ngờ mình, Úc Trục Nhan bình tĩnh đáp lời: "Hấp một nồi không có vấn đề gì cả, tôi cũng không cho rằng đó là hành vi không tôn trọng đồ ăn. Trong mắt tôi, chỉ có cố ý lãnh phí không nấu chúng lên mới là hành vi không tôn trọng đồ ăn."
Lời này của Úc Trục Nhan khiến những người xem chấn động, cũng khiến một bộ phận tỉnh táo trở lại.
Có một bộ phận người cho rằng "nấu chung một nồi là không tôn trọng đồ ăn" là một khái niệm đã thành hình, là không thể làm trái. Nhưng có một bộ phận lại cho rằng chỉ cần ăn ngon là được, bất kể phương pháp nấu có như thế nào.
Vì quan niệm hai bên bất đồng, rất nhanh cả đám người trong phòng đã cãi chửi nhau.
Thấy một màn này, Úc Trục Nhan chỉ cảm thấy có chút đau đầu. Muốn thay đổi quan niệm của nhân loại ở thời đại này về mỹ thực, đúng là chuyện gánh nặng đường xa mà.
Úc Trục Nhan đành phải thay đổi một chút ý tưởng nấu ăn, bắt đầu giới thiệu lại lần nữa: "Hôm nay chủ yếu cần dùng tới tôm sú, hàu sống, sò biển cùng ốc biển. Nếu những ai không thích nấu chung một nồi, tôi sẽ chuẩn bị cho mọi người món cua sốt cùng nhím biển hấp trứng."
Úc Trục Nhan lấy tôm tít ra, đối mặt với màn hình, nói: "Đầu tiên, chúng ta cần xử lý đám tôm sú này sạch sẽ đã. Muốn xử lý tôm sú, có hai nơi cần chú ý tới một là đầu tôm, hai chính là ruột tôm."
Úc Trục Nhan vừa nói vừa giữ chặt tôm trong tay, dùng đầu ngón tay giữ chặt đầu tôm cùng thân tôm, sau đó gập lại, bóp phần túi phân trong đầu tôm ra ngoài. Cuối cùng cậu rút phần chỉ đen trên thân tôm ra, rồi rửa sạch lại với nước.
Cứ như vậy, một con tôm đã được xử lý xong.
Phần tôm sú còn lại, Úc Trục Nhan cũng xử lý sạch sẽ theo cách thức như thế, chỉ khác là tốc độ của cậu nhanh hơn, chưa tới một phút đã xong hết.
- Nhanh quá! Mắt tôi hoa hết cả rồi!
- Đây là tăng N tốc sao? Tôi nhớ hình như livestream đâu có tính năng chỉnh tốc độ phát đâu nhỉ?
Xử lý xong, Úc Trục Nhan cho hết tôm vào trong nồi nước, thêm hành cùng gừng vào, đun sôi trong vòng mười phút. Trong lúc đó, cậu lấy hàu sống, sò biển cùng ốc biển ra, đặt lên trên bàn, tách hết thịt ra.
Chờ tới khi tôm đổi sang màu đỏ, Úc Trục Nhan mới vớt chúng ra, đổ vào chậu nước đá. Sau đó cậu lột vỏ chúng, cho vào bát đặt sang một bên.
Kế tiếp chính là chế nước sốt tỏi. Trước tiên cậu đập nát tỏi để vào bát, thêm đường trắng, nước tương, ớt, muối và các gia vị khác, quấy đều.
Chuẩn bị xong hết, Úc Trục Nhan liền đặt nồi lên bếp, thêm dầu, phi tỏi cho thật thơm, sau đó lót một lớp cải thảo ở dưới đáy, kế tiếp là nấm kim châm, rồi sắp xếp thịt hàu, sò,tôm cùng ốc lên trên cùng. Cuối cùng là rưới nước sốt tỏi trải đều khắp mặt trên, thêm một lượng nước vừa đủ, đập nắp nồi lại, nấu trên lửa nhỏ.
"Món thứ hai, tôi chuẩn bị làm món nhím biển hấp trứng." Úc Trục Nhan cầm một con nhím biển to oạch, cười đùa nói: "Không biết đã từng có ai ăn nhím biển chưa? Thật ra bản thân nhím biển đã rất tươi ngon, trực tiếp ăn sống cũng là một hương vị khác."
Úc Trục Nhan dùng kéo cắt mở một con nhím biển, dùng chiếc thìa nhỏ múc phần trứng bên trong ra. Thấy toàn là những bình luận từ chối, cậu thở dài lắc đầu đáp: "Được rồi, xem ra trong đây không có dũng sĩ chân chính nào hết..."
Nếu là với những người bình thường, lời này của Úc Trục Nhan hẳn là sẽ không có tác dụng quá lớn nhưng đối với người luôn cực kỳ sùng bái vũ lực, khát khao trở thành cường giả thì đúng là vô cùng nhục nhã.
Người như vậy cũng không ít, cơ hồ ở tập thể nào cũng có, tự nhiên trong phòng livestream của Úc Trục Nhan cũng không ngoại lệ. Kết quả chính là rất có người tự nhận mình là dũng sĩ, bị phép khích tướng của cậu kích thích đứng ra.
Trong đó có một ID là [Đánh bại toàn bộ vũ trụ], hắn được chính bạn gái mình giới thiệu xem phòng livestream này. Thật ra bản thân hắn không thích xem livestream nhưng không chịu đựng được bạn gái cứ kể lể nên đành phải vào xem, rốt cuộc tình hình là như thế nào.
Vốn [Đánh bại toàn bộ vũ trụ] chuẩn bị xem video phát lại của streamer bạn gái nhắc tới nhưng đúng lúc liền phát hiện Úc Trục Nhan đang live, nên hắn thuận tay tiến vào phòng.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Úc Trục Nhan, [Đánh bại toàn bộ vũ trụ] liền nhận định cậu là một tiểu bạch kiểm, vẻ ngoài yếu nhược, ngay cả tinh thần thú cũng chỉ là một con mèo yếu đuối.
Người như vậy, [Đánh bại toàn bộ vũ trụ] tự nhận có thể một quyền đánh bay mười người.
Thời điểm hắn đang cảm thấy chán, Úc Trục Nhan đột nhiên bưng ra một chậu sinh vật biển kỳ quái, vẻ ngoài kỳ dị, làm hắn hứng thú.
Nhìn Úc Trục Nhan tay không xử lý chúng nó, không có một tia do dự nào, [Đánh bại toàn bộ vũ trụ] liền có chút tán thưởng đối phương. Chỉ tiếc hắn còn chưa tnas thưởng được bao lâu, liền nghe cậu nói một câu khiêu khích như thế.
Công việc của [Đánh bại toàn bộ vũ trụ] là huấn luyện viên cơ giáp chuyên nghiệp ở sân huấn luyện, một thân cơ bắp, lần đầu tiên thấy có người nghi ngờ sự can đảm của mình. Dù đó chỉ là một câu nói đùa nhưng cũng làm lòng tự trọng của hắn bị khiêu khích, nên để chứng minh chính mình, hắn quyết đoán cầm nhím biển lên.
Còn không phải chỉ là ăn sống thôi sao?
[Đánh bại toàn bộ vũ trụ] cau mày, sau đó hừ lạnh một tiếng, cầm thìa cho vào miệng. Vài giây sau, hắn liền giãn mày.
Khác biệt hoàn toàn với mùi bị tởm lợm hắn tưởng tượng, nhím biển lại vô cùng thơm ngon, mềm ngậy, có hơi dính dính. Lúc mới ăn có vẻ hơi kỳ kỳ nhưng cẩn thận dư vị, lại cảm thấy ăn rất ngon.
[Đánh bại toàn bộ vũ trụ] ăn thìa ăn hết một con nhím biểm, sau đó phát biểu cảm nhận.
- [Đánh bại toàn bộ vũ trụ]: Ăn ngon!!!
Cùng lúc đó, những người lớn mật khác đã ăn thử nhím biển cũng sôi nổi phát biểu cái nhìn của mình.
- Tôi thích cảm giác dính dính của nó, đặc biệt thích!
- Hóa ra con này ăn ngon như vậy sao...
- Nhan Nhan, có thể hỏi cậu mua nhím biển ở chỗ nào không? Bao nhiêu tiền thế?
- Tôi đã tìm hết trên siêu thị rồi nhưng không thấy một cửa hàng nào bán nhím biển sống, chỉ có vỏ nhím thôi.
- Tôi cũng muốn biết!
- Tôi nữa!!!
Mấy bình luận này vừa xuất hiện, khiến những người vốn không dán ăn thử cũng bắt đầu nhấm nháp. Kết quả chính là tất cả bọn họ đều gia nhập vào đội ngũ dò hỏi thông tin cửa hàng.
Thấy mọi người thích như thế, Úc Trục Nhan cũng không đành lòng để họ thất vọng. Nhưng cậu cũng biết bây giờ chính mình có thể kiếm được nhiều hải sản như này, ít nhiều gì cũng do chủ cửa hàng hỗ trợ.
Nếu chủ cửa hàng không muốn, Úc Trục Nhan tuyệt đối sẽ không để lộ thông tin cửa hàng, miễn để người ta thêm phiền.
"Như này đi." Úc Trục Nhan nghĩ nghĩ mãi, cuối cùng nói: "Tôi biết tâm nguyện muốn mua nhím biển của mọi người có bao nhiêu nồng cháy nhưng hẳn là mọi người cũng biết trên tinh võng không có cửa hàng nào bán nhím biển sống, thậm chí là hải sản sống. Lần này tôi mua được mấy thứ này cũng là nhờ chủ cửa hàng tốt bụng hỗ trợ. Nếu mọi người thật sự muốn mua, tôi sẽ giúp các bạn hỏi chủ cửa hàng một chút, xem đối phương có tiện nhận mấy đơn đặt hàng này không. Nhưng tôi phải cảnh báo trước..."
Úc Trục Nhan châm trước một liều dự phòng cho khán giả: "Một khi chủ cửa hàng tỏ vẻ không tiện hoặc từ chối, tôi sẽ không để lộ tin tức của người ta đâu."
- Không sao, Nhan Nhan! Cậu mau đi giúp bọn tôi hỏi một chút đi!
- Livestream có thể chờ một chút, dò hỏi chủ cửa hàng mới là quan trọng nhất!
- Ô ô ô, tôi thật sự muốn ăn nhím biển a...
Đối mặt với mấy lời thúc giục, Úc Trục Nhan không tiếp tục kéo dài thêm, trực tiếp tạm dừng livestream, đi nói chuyện riêng với chủ cửa hàng, cũng thuyết minh ý đồ của mình.
Chủ cửa hàng tên là Lưu Phương Phương, thường ngày kiếm tiền dựa vào việc bán đồ mỹ nghệ. Chỉ tiếc bây giờ người bán thứ này ngày càng nhiều, tay nghề cũng ngày càng tốt, liền lấn lướt mấy sản phẩm bình thường của cô.
Mấy năm gần đây, lợi nhuận cửa hàng của cô thật sự không quá tốt. Bản thân cô còn là quả phụ, phải nuôi ba đứa con, cuộc sống có chút túng quẫn.
Bây giờ thấy Úc Trục Nhan chủ động đưa cho mình cơ hội kiếm tiền, Lưu Phương Phương lập tức kích động, nhanh chóng trả lời: [Là thật sao? Có nhiều người muốn mua như vậy sao?]
Úc Trục Nhan đáp: [Đương nhiên. Không biết cô có tiện không, ở chỗ tôi có khá nhiều người muốn mua.]
[Tôi tiện chứ!!!]
Sao Lưu Phương Phương có thể không tiện được? Mấy thứ đồ này trong biển có rất nhiều, tùy tiện nhặt một chút cũng nhặt được đầy thùng, không ngờ lại có nhiều người tranh mua như thế.
Hiện tại, ánh mắt nhìn nhím biển của Lưu Phương Phương như đang nhìn một đống tinh tệ, hận không thể lập tức đi nhặt chúng nó.
Chỉ dựa vào mấy từ này, Úc Trục Nhan cũng có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng kích động của chủ cửa hàng. Đối với việc này, cậu cũng có thể lý giải.
Nếu chủ cửa hàng lẫn khán giả đều không có vấn đề gì, cậu liền lập tức trở lại phòng livestream, ghim bình luận về thông tin của chủ cửa hàng lên phần đầu.
Sau đó Úc Trục Nhan định trả lời lại tin nhắn của chủ cửa hàng rằng mình đã thông báo, kết quả vừa thấy trang chủ cửa hàng, liền thấy ảnh livestream của cậu, cậu đang cầm một con nhím biển lên.
Chủ cửa hàng là một người hiểu pháp luật tinh tế, đã cẩn thận làm mờ mặt Úc Trục Nhan trước khi đăng lên.
Tốc độ này, có thể nói đã làm cho Úc Trục Nhan cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Sức mua của các khán giả trong phòng livestream vô cùng mạnh mẽ, hơn nửa giá cả Lưu Phương Phương định ra cũng không đắt, một con nhím biển chỉ có giá ba tinh tệ, người thường đều có thể mua.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lưu Phương Phương liền nhận được hơn một ngàn đơn đặt hàng. Nhìn một màn này, cô cười tới không khép được khóe miệng, tới chỗ mắt cũng hiện ra nếp nhăn.
Con trai cả của Lưu Phương Phương năm nay đã mười hai tuổi, cao gần 1m6. Nhìn mẹ mình, có hơi khó hiểu hỏi: "Mẹ, hôm nay sao mẹ vui vẻ thế?"
Hai đứa con gái của Lưu Phương Phương cũng hỏi: "Đúng vậy. Mẹ, đã xảy ra chuyệng gì sao?"
"Mấy đứa à..." Lưu Phương Phương bỗng nhiên ôm tất cả ba đứa con vào trong ngực, bàn tay thô ráp xoa xoa đỉnh đầu chúng, hốc mắt hơi đỏ lên, nói: "Vận may của nhà chúng ta tới rồi! Cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn thôi!"
Lưu Phương Phương là một người phụ nữ không dễ rơi nước mắt. Sau khi chồng cô qua đời trên chiến trường, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt các con.
Khoảng thời gian vui sướng qua đi, cô lau mặt, vỗ cánh tay các con, sau đó quay đầu đi, khàn giọng nói: "Đi thôi nào! Cầm thùng của mấy đứa theo, cùng mẹ đi nhặt nhím biển bán lấy tiền nào!"
Thấy động tác lảng tránh của mẹ mình, con trai cả mũi hơi lên men, nhưng nhóc ta không nói gì, chỉ yên lặng cầm thùng của mình cùng hai em gái theo.
Thấy thế, hai bé gái chủ động nhận lấy thùng của mình từ tay anh trai. Một đoàn người liền xuất phát tới bờ biển.
Giữa trưa, ánh nắng mặt trời chiếu rọi bờ biển, những hạt cát cũng trở nên ấm áp dễ chịu.
Lưu Phương Phương cầm thùng đứng ở bên bờ biển, nhìn mặt biển lấp lánh sóng nước kia, trong lòng cũng càng thêm ấm áp.