Giọng nói đầy nội lực của Hoắc Minh Viễn nghe cũng không có gì đáng ngại. Tần Huy dường như chỉ cần dùng sau đầu cũng có thể thấy Hoắc Minh Viễn đã sa sầm mặt ngay lập tức, sau đó anh ta không nói một lời liền giảm tốc, đổi hướng và nhanh chóng dừng xe vào lề đường.
Khi xe dừng lại, Hoắc Minh Viễn nhắm mắt dựa vào ghế, tay anh xoa xoa trán và hỏi:
“Tình hình ở quán bar thế nào rồi?”
Quan Mộng Thường vội vàng rút ra một cuốn sổ tay nhỏ từ chiếc cặp đen trông hơi già dặn đối với cô ấy rồi lo lắng lật ra, sau đó cô ấy nửa xoay người từ ghế phụ, rồi nghiêm túc đọc lên những gì viết trong đó.
“Có... có hai nhân viên làm việc trong bếp đã tử vong tại chỗ. Sáu người khác bị thương, trong đó có hai nhân viên của quán bar và bốn khách hàng, tất cả đã được đưa đi bằng xe cứu thương, cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng.” Quan Mộng Thường nói đến đây thì bỗng dừng lại một chút, nhưng cô ấy cũng không ngẩng đầu lên, sau đó cô ấy lật tiếp qua một trang khác rồi tiếp tục lên tiếng: “Còn nữa… ông chủ Triệu nói rằng ông ấy đặc biệt cảm ơn anh vì tối nay, nếu không nhờ anh kịp thời bao trọn quán và sơ tán phần lớn khách khứa thì hậu quả chắc chắn là không thể tưởng tượng nỗi.”
Tối nay, mặc dù quán bar có ít người nhưng cũng phải đến cả trăm. Nếu vụ nổ thực sự xảy ra giữa cảnh tượng nhộn nhịp ấy, chỉ riêng việc dẫm đạp trong lúc hoảng loạn thì chắc chắn là sẽ gây ra nhiều thương vong hơn. Hoắc Minh Viễn không khỏi liếc nhìn Thời Quang một cái.
Thời Quang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể những gì Quan Mộng Thường vừa nói chẳng có liên quan gì đến cô. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT