Thời Quang cũng không mở cửa xuống xe, mà liền nhanh chóng cúi người từ ghế phụ lật về ghế sau, và lục tìm trong hộp đựng đồ một cái hộp kim loại màu xanh. Ngay khi cô vừa định mở nắp thì Hoắc Minh Viễn đã chủ động đưa tay ra.
“Đưa cho tôi…”
Thời Quang đặt hộp kẹo lên bàn tay trái dính đầy máu và hơi run rẩy của anh. Hoắc Minh Viễn vừa nhận lấy đã lập tức dùng miệng cắn nắp hộp, sau đó không chút chần chừ liền đổ vài viên vào miệng, toàn bộ gương mặt cũng nhăn lại như là đang nuốt thuốc đắng.
“Anh sao rồi?”
“Không sao…” Hoắc Minh Viễn nhắm mắt lại, anh tạm nghỉ một lúc lâu, rồi cho hộp kẹo vào trong túi quần. Sau đó, anh cất khẩu súng mà Thời Quang mang vào xe ra sau lưng, rồi thẳng người mở cửa bước xuống xe: “Cô đỡ Quan Mộng Thường đi theo tôi.”
Thời Quang kéo Quan Mộng Thường, người vẫn còn hôn mê, xuống xe, và đi theo Hoắc Minh Viễn đến trước cửa thang máy.
Trên tường cạnh thang máy không có nút để bấm thang lên xuống, mà chỉ có một bảng cảm ứng điện tử. Hoắc Minh Viễn dùng tay vẽ một động tác hoa mắt trên đó, sau đó thang máy lập tức phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, rồi từ từ mở ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play