Vương Lượng nhíu mày đầy bối rối: “Còn Giáo sư nào vào đây nữa chứ, ngoài Giáo sư ở Diêm Thành thì chẳng lẽ là còn có Giáo sư nào khác sao?” Sau khi nói xong câu này, Vương Lượng cảm thấy lời mình vừa nói ra có phần không ổn, cho nên anh ta bèn nửa đùa nửa thật bổ sung: “Tất nhiên là không tính đến những Giáo sư như anh, những người chủ yếu chỉ làm công tác giảng dạy thôi.”
Ngay cả tiếng nước chảy êm dịu cũng không thể che giấu được sự run rẩy trong giọng nói của Thời Quang. Không chỉ là giọng nói, mà toàn thân cô từ ngón tay đến đầu ngón chân đều không thể ngừng run rẩy: “Đúng vậy, chỉ có một Giáo sư mà thôi… anh biết ông ta, nhưng anh chưa bao giờ gặp ông ta sao?”
Vương Lượng hoàn toàn không nhận thức được sự run rẩy trong lòng của Thời Quang, anh ta nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi lên tiếng với giọng điệu đầy giễu cợt: "Anh làm gì có cơ hội được gặp ông ấy chứ, nếu không phải vì ông ấy biết rằng nghiên cứu của anh lần này đã có tiến triển thì có lẽ anh đã chết trên đường về nước rồi, thậm chí là còn không có cơ hội gặp lại em. Dưới tay ông ấy, anh chỉ đơn thuần là một đầu bếp, mà còn là loại làm ông ấy cảm thấy không hài lòng."
Lời nói chậm rãi và nhẹ nhàng của Vương Lượng chẳng khác nào một cái tát mạnh đánh vào mặt Thời Quang, làm cô lập tức cảm thấy choáng váng.
Nhớ lại cuộc hội ngộ có vẻ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, toàn bộ cơ thể Thời Quang như bị nhét đồng thời vào một khối lửa và một khối băng, sự nóng rực cực độ và sự lạnh lẽo cực độ không ngừng xung đột với nhau và liên tiếp hành hạ cô như đang nung luyện kim loại.
Quả thật… Hoắc Minh Viễn đã đoán sai.
Vương Lượng không đi theo con đường cũ của người thầy của anh ta, mà là đi theo con đường mà người thầy của anh ra không bao giờ đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT