Ở Đại học S, có một truyền thuyết rằng, Khoa Máy tính có hai "ngọn núi" nổi tiếng: một "núi lửa" nóng bỏng là Phó Trì, và một "núi băng" lạnh lẽo là Lê Viễn.
Cả hai thường bị đem ra so sánh về học thức, gia thế, nhưng bạn bè xung quanh đều biết họ thân thiết như tri kỷ.
Vậy mà một người tài năng như Lê Viễn, thay vì tiếp tục sự nghiệp học thuật, lại bước vào làng giải trí ngay sau khi tốt nghiệp, khiến Đại học S xôn xao một thời.
Sau khi tốt nghiệp, tôi chỉ thấy anh qua màn ảnh, không gặp lại ngoài đời.
Giờ đây, nhìn anh, tôi cười hỏi xã giao:
"Mấy năm nay, anh thế nào?"
Đôi mắt anh vẫn đẹp như ngày nào, trong veo và lấp lánh. Anh khẽ gật đầu:
"Tôi vẫn ổn."
Im lặng bủa vây giữa hai chúng tôi. Khi tôi định nói lời tạm biệt, anh bỗng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, mang chút u sầu:
"Những năm qua, em sống không vui."
Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định đầy mạo phạm.
Nhưng biểu cảm của anh lại rất chân thành, như thể anh thật sự thấu hiểu.
Tôi bỗng nhớ lại hai năm trước, khi Lê Viễn từng gây bão trên mạng xã hội.
Anh vốn là người không mấy quan tâm đến những lùm xùm trong làng giải trí, nhưng lần đó, khi Triệu Tư Tư lợi dụng anh để PR, anh đã đích thân đăng bài phản bác.
Nhớ đến điều đó, tôi mỉm cười:
"Đúng vậy, nhưng tôi sắp thoát khỏi vũng bùn rồi."
Lê Viễn nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt như có điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười:
"Chúc mừng em."
Lần đầu tiên, tôi nghe được từ "chúc mừng".
Tôi nâng ly rượu, vui vẻ cụng ly với anh:
"Lê Viễn, cảm ơn anh."
Ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên, kèm theo bàn tay lớn đặt lên eo tôi:
"Đang nói gì với vợ tôi mà vui thế?"
Tôi khựng lại, cả cơ thể lẫn tay đang cầm ly rượu đều cứng đờ.
Phó Trì ôm tôi trong vòng tay, vẻ ngoài thân mật, nhưng ánh mắt đen kịt lại trống rỗng.
"Lâu rồi không gặp, A Trì." Lê Viễn nhìn tôi một lát, sau đó lịch sự đưa tay ra với Phó Trì.
Phó Trì nhìn tôi, rồi lười nhác nhìn về phía Lê Viễn, nhếch môi:
"Đúng là lâu không gặp. Tôi sẽ để người tiếp anh chu đáo. Tôi và Mạn Mạn còn có việc. Có dịp lại tụ tập sau."
Nói xong, anh kéo tôi rời đi.
Tôi không biết, sau lưng tôi, Lê Viễn gọi Phó Trì lại, hỏi:
"Năm xưa cậu nâng niu cô ấy như báu vật, tôi cứ nghĩ cậu sẽ luôn đối tốt với cô ấy."
Phó Trì đứng yên, ánh mắt băng lạnh nhìn Lê Viễn, dường như sắp thiêu đốt đối phương.
Một lúc lâu, anh cười khẩy, thờ ơ đáp:
"Có liên quan gì đến cậu sao?"
Rồi, anh lạnh nhạt bỏ lại một câu:
"Lê Viễn, tránh xa Hứa Mạn."
Đêm hôm đó, sau buổi dạ tiệc, Phó Trì dường như lại biến mất.
Tôi không ngờ, lần tiếp theo gặp anh, lại là trong hoàn cảnh như vậy.
Chiều ngày 12 tháng 9, tại tòa nhà thương mại Bách Hoa, xảy ra một vụ bắt cóc con tin. Thật trớ trêu, tôi lại trở thành con tin, bị tên tội phạm dí dao vào cổ.
Hiện trường hỗn loạn, người chạy trốn, người báo cảnh sát, tất cả đều tìm cách thoát ra ngoài.
Nhưng tôi không thể làm loạn, phải cố hết sức giữ cho cơ thể đang run rẩy của mình không ngã, dù sợ hãi không thể kiểm soát.
Tên tội phạm hét lên điên cuồng:
"Đừng lại đây, nếu không tao giết cô ta!"
"Gọi cảnh sát đến đây, tao muốn nói chuyện với cảnh sát!"
Người đến trước cả cảnh sát là Phó Trì.
Anh như lao từ ngoài vào, tóc đen rối bời. Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt anh trắng bệch đến mức đáng sợ.
Phó Trì bước lên vài bước, khiến tên tội phạm nổi giận:
"Đừng lại đây!"
Anh dừng chân, cố gắng kìm nén sự lo lắng, giọng nói bình tĩnh:
"Tôi sẽ không lại gần. Anh muốn tiền phải không? Thả cô ấy ra, anh muốn bao nhiêu tôi cũng đưa. Cảnh sát sẽ không truy cứu, tôi có thể đảm bảo."
Tên tội phạm hét vào mặt anh:
"Tao không cần tiền! Tao chỉ muốn công lý! Gọi cảnh sát đến đây nói chuyện với tao!"
Anh đặt hết đồ trên người xuống đất, giơ điện thoại lên cho hắn xem:
"Được, vậy để tôi thay cô ấy. Tôi là chủ tịch Tập đoàn Phó thị, giữ tôi còn có giá trị hơn. Tôi có thể giúp anh nói chuyện với cảnh sát."
Tôi mở to mắt nhìn anh, khó khăn lên tiếng:
"Đừng lại đây... trên người hắn... có bom."
Phó Trì vẫn tiếp tục thuyết phục. Anh luôn biết cách làm người khác dao động. Dưới sự kích động, tên tội phạm thực sự nghe lời anh, đồng ý đổi con tin.
Khi anh bước tới, hắn rút một con dao khác từ người, đâm mạnh vào cánh tay anh để vô hiệu hóa phản kháng, sau đó kề dao lên cổ anh, đồng thời đẩy mạnh tôi ra.
Phó Trì nhìn sâu vào mắt tôi, khom lưng phối hợp với tên tội ph,ạm, giọng khàn khàn:
"Chạy đi, đừng quay đầu lại."
Cảnh sát nhanh chóng tới hiện trường. Tôi nắm chặt tay họ, quay đầu nhìn Phó Trì, cầu xin họ cứu anh.
Họ cưỡng chế đưa tôi ra ngoài. Tôi ngồi thụp xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Cho đến khi không thể chống đỡ nữa, ngã quỵ xuống bậc thềm, cánh cửa lớn mới từ từ mở ra từ bên trong.
Không có vụ nổ nào xảy ra, cũng không có Phó Trì lạnh lẽo và không còn hơi thở.
Tôi gượng dậy bám lấy bậc thang, nước mắt giàn giụa trên mặt, nhìn anh bước ra với cánh tay bị thương được băng lại.
Phó Trì đi tới, bế bổng tôi lên từ dưới đất.
Tôi gục đầu vào ngực anh, khóc nức nở không thành tiếng. Cảm xúc hoảng loạn lấp đầy tâm trí, tôi gọi tên anh:
"Phó Trì..."
"Ừ, anh đây." Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
Tôi gần như bật khóc hỏi anh:
"Anh không sợ chết... nhưng tại sao... tại sao..."
Tôi không hỏi tiếp. Phó Trì cũng không tiếp lời.
Vì cả hai chúng tôi đều biết, câu hỏi còn bỏ lửng đó chính là:
"Anh không sợ chết, vậy tại sao không đủ can đảm để cả đời chỉ yêu một người?"
Phó Trì, cả đời chỉ yêu một người, thật sự khó đến vậy sao?
Sau một hồi im lặng kéo dài, Phó Trì run rẩy ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói khẩn cầu đầy yếu ớt:
"Mạn Mạn, sau này chúng ta sống tốt với nhau, anh xin em."
Sự cố đó, khi còn là tin nóng trên báo chí xã hội, Phó Trì đã đi công tác nước ngoài.
Ngày trước khi đến bệnh viện sản khoa, tôi ngồi rất lâu trong phòng ngủ, từ lúc chim chóc ríu rít đến khi mặt trời lặn.
Dù có sắt đá đến mấy, tôi cũng không nhịn được mà tưởng tượng về đứa trẻ này, nó sẽ như thế nào: nghịch ngợm hay ngoan ngoãn?
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nước mắt tuôn rơi, thì thầm lời xin lỗi với con.
"Xin lỗi con. Xin lỗi vì đã gặp con trong một thời điểm không thích hợp.
Xin lỗi vì mẹ không thể để con đến với thế giới này."
Tuy nhiên, ở bệnh viện, tôi đã gặp được Triệu Tư Tư.
Lúc này tôi mới biết, gần đây cô ta bị tung rất nhiều bê bối lên mạng, sự nghiệp diễn xuất gần như sụp đổ hoàn toàn.
Là một người từng bị cô ta làm tổn thương, tôi thật sự thấy hả hê, nhưng cũng không có ý định mỉa mai cô ta làm gì.
Khi tôi quay người định vào trong, Triệu Tư Tư đột nhiên nhìn thấy tôi, lao về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp lùi lại thì vệ sĩ đi theo tôi đã nhanh chóng giữ cô ta lại.
Triệu Tư Tư hung hăng nhìn tôi, gào lên:
"Có phải cô xúi giục Phó Trì bỏ đứa bé của tôi không? Hứa Mạn, cô là đồ đê tiện!"
Tôi há miệng, khó tin nhìn cô ta. Một lúc lâu, cổ họng như nghẹn lại không nói được lời nào.
Triệu Tư Tư vùng vẫy, ánh mắt từ cay ng,hiệt chuyển sang đỏ hoe:
"Cô cũng sắp ly hôn với anh ấy rồi, cô đi rồi, ai làm bà Phó chẳng được?
Tôi theo anh ấy nhiều năm như vậy..."
Cô ta nghẹn ngào nói:
"Hứa Mạn, tôi thừa nhận, ban đầu tiếp cận anh ấy là vì tiền. Tôi đã dùng đủ mọi cách để quyến rũ anh ấy, khiến anh ấy đổ tài nguyên cho tôi.
Nhưng bây giờ... bây giờ tôi thật sự yêu anh ấy. Tôi muốn cưới anh ấy, muốn cùng anh ấy sống trọn đời..."
"Triệu Tư Tư," tôi ngắt lời cô ta, giọng điệu bình thản nhưng đầy cay đ,ộc:
"Lần sau đừng làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác nữa. Thật sự không có kết cục tốt đẹp đâu."
Tôi quay lưng bước đi, mặc kệ cô ta ở sau lưng hét lên:
"Hứa Mạn, cô giúp tôi nói với Phó Trì vài lời đi, xin anh ấy đừng đuổi tôi được không..."
Sau vở kịch ồn ào đó, tôi thấy mệt mỏi, đứng thật lâu trước cửa phòng khám.
Tôi ngước lên nhìn ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chỉnh thẳng lưng, dứt khoát bước vào.
Khi sinh linh bé nhỏ đó dần rời xa cơ thể tôi, nước mắt tôi cũng dường như đã cạn kiệt.
Đó là lần cuối cùng tôi khóc vì mười hai năm tình yêu vừa thất bại vừa đẹp đẽ ấy.
Ngày hôm sau khi tôi trở về từ bệnh viện, Phó Trì từ London bay về.
Anh bước vào biệt thự, người đầy bụi bặm, đôi mắt đỏ ngầu, gặng hỏi:
"Em đến bệnh viện sản khoa làm gì?"
Tôi nói: "Em đã bỏ đứa bé rồi."
Phó Trì phát đi,ên, anh đập phá mọi thứ trong phòng, sau đó quay lại, tay run rẩy chỉ vào tôi:
"Hứa Mạn, tại sao? Đó là con của chúng ta!"
Anh quỳ xuống sàn, hai tay ôm mặt, đầu dựa lên chân tôi, đôi vai run rẩy không ngừng:
"Mạn Mạn, đó là... con của chúng ta..."
Tôi chỉ nhìn anh, không một chút cảm xúc nào. Nhìn Phó Trì lúc này phát điên, tôi chỉ thấy giống mình bốn năm trước, khi mất kiểm soát. Nhưng trong lòng tôi không có lấy một chút thỏa mãn, chỉ còn nỗi buồn sâu thẳm.
Đứa trẻ này, chẳng qua là kết quả của một phút mềm lòng trong ngày sinh nhật anh, vốn dĩ nó đã là một sai lầm ngay từ đầu.
Tôi thở dài:
"Phó Trì, ly hôn đi."
"Anh sẽ không đồng ý."
Tôi hỏi:
"Hay anh muốn nhìn thấy em từng chút từng chút chết đi bên cạnh anh?"