"Đã mang thai được sáu tuần, cô có muốn giữ lại không?"
Bác sĩ theo quy trình hỏi câu này, rồi cúi đầu xem xét hồ sơ, chờ tôi trả lời.
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên vùng bụng còn phẳng, không kìm được mà toàn thân run rẩy.
Tôi không thể trả lời ngay câu hỏi này, chỉ lấy túi xách bên cạnh, cảm ơn bác sĩ, rồi bước ra ngoài.
Một món quà của số phận, nếu đến đúng lúc, là sự ban ơn.
Nhưng nếu đến sai lúc, lại trở thành gánh nặng.
Sự xuất hiện của đứa trẻ này, giống như một lỗ hổng trên dòng chảy thời gian, cuốn phăng tình yêu và hận thù suốt 12 năm qua, cùng với những cơn gió lạnh buốt, đánh gục tôi.
Đứa trẻ mà Phó Trì từng mong chờ biết bao, giờ đây lại trở thành gánh nặng.
Khi ấy, chúng tôi còn trẻ, chẳng ai nghĩ đến việc cả đời sẽ dài ngắn ra sao.
Chỉ có Phó Trì, chàng trai 18 tuổi với tấm lưng thẳng tắp, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá.
Tôi ngẩng đầu hỏi anh:
"Anh đang nghĩ gì mà suy tư thế?"
Anh cúi xuống, hàng mi dày khẽ run:
"Đang nghĩ về ước mơ của mình."
"Ước mơ gì thế?"
Anh làm bộ kêu lên đầy khoa trương:
"Hứa Mạn, cả đời này anh chỉ có một ước mơ, thế mà em lại không nhớ."
"Con người làm sao chỉ có một ước mơ được, đừng có lừa em."
Ước mơ cả đời của Phó Trì năm 18 tuổi, đến năm 22 tuổi tôi mới biết.
Trong căn phòng trọ cũ kỹ lùa đầy gió lạnh, trước chiếc bánh kem đơn sơ và rẻ tiền, anh khẽ nói:
"Hứa Mạn và Phó Trì sẽ đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn."
"Mạn Mạn, sau này chúng ta sẽ sinh một cô con gái, tốt nhất là giống em, mắt to tròn, da trắng hồng, sẽ vẫy bàn tay nhỏ bé gọi anh là ba…"
Con cháu đầy đàn.
Tôi siết chặt tờ giấy khám thai, nước mắt rơi lã chã.
Tôi vô thức cầm điện thoại lên, gọi cho Phó Trì.
Kể từ khi chúng tôi cãi nhau bốn năm trước, đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi cho anh.
Nhưng chỉ một giây sau, điện thoại chỉ đổ chuông hai lần, đã bị cắt.
Tôi sững sờ, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.
Đúng lúc này, một thông báo từ ứng dụng nhảy ra, tiêu đề rực rỡ bắt mắt:
"Triệu Tư Tư cùng bạn trai nhà giàu xuất hiện tại khu biệt thự, tình cảm ngọt ngào."
Tôi nén cảm giác khó chịu trong lòng, run rẩy tay bấm vào xem.
Triệu Tư Tư không dám đăng công khai thông tin liên quan đến Phó Trì, thỉnh thoảng mới lén để anh xuất hiện trong khung hình.
Các phương tiện truyền thông cũng không dám đăng ảnh chính diện của Phó Trì. Trong bức ảnh trước mặt, khuôn mặt Triệu Tư Tư rõ ràng, còn người đàn ông chỉ lộ nửa bóng lưng.
Không ai hiểu Phó Trì hơn tôi, càng không nói đến bàn tay trong bức ảnh, ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn.
So với bộ đồ sang trọng quý phái trên người anh, chiếc nhẫn ấy lại giản dị và rẻ tiền đến mức chẳng đáng để tâm.
Nhưng chính chiếc nhẫn tầm thường đó, là thứ tôi đã tiết kiệm cả nửa năm tiền lương trong năm đầu tiên đi làm để mua.
Cho đến khi chúng tôi kết hôn, lúc đó Phó Trì đã là người đàn ông sở hữu tài sản hàng tỷ, dưới danh nghĩa có vô số công ty niêm yết, nhưng chúng tôi vẫn dùng cặp nhẫn này để thề nguyện.
"Anh Phó Trì, anh có nguyện ý cưới cô Hứa Mạn làm vợ mình, bất kể giàu nghèo hay bệnh tật, vẫn luôn trung thành, yêu thương, đến cuối đời không?"
"Anh nguyện ý."
Ngồi trên chiếc ghế sắt lạnh lẽo ngoài phòng khám, tôi bật cười chế giễu chính mình, nhưng không thể ngăn được nỗi xót xa trong lòng.
Buồn cười thay, lúc nãy tôi còn vì đứa con bất ngờ này mà thoáng có ý nghĩ chần chừ.
Tôi mở điện thoại, nhắn tin cho Phó Trì:
"Rảnh thì về nhà một chuyến, em có chuyện muốn nói với anh."
Thật bất ngờ, anh trả lời ngay lập tức:
"Gần đây bận, có chuyện gì thì liên hệ thư ký trước."
Những năm gần đây, sự nghiệp của Phó Trì càng lúc càng lớn, tài sản dưới danh nghĩa anh nhiều không đếm xuể.
Chúng tôi từng sống trong tầng hầm, từng sống trong căn phòng trọ giá 800 tệ một tháng ở Cẩm Tú Uyển, đến bây giờ là căn biệt thự trị giá hàng tỷ.
Sau hôm đó, tôi chưa đợi được Phó Trì về nhà, nhưng lại đợi được một người khác.
Hôm ấy là một buổi tụ họp nhỏ, có vài người bạn của Phó Trì, tôi không biết Triệu Tư Tư làm thế nào mà vào được phòng trong.
Cô ta chặn tôi lại trong hành lang, vừa nhìn thấy tôi đã sững người, sau đó nhếch miệng cười:
"Đúng là đàn ông ai cũng như nhau, hoa trong nhà có đẹp đến mấy cũng không nhịn được mà ra ngoài ăn c*t..."
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp tôi, nhưng tôi đã nhìn thấy cô ta không ít lần. Cô ta là ngôi sao nổi tiếng, hình ảnh xuất hiện khắp các góc phố.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã vang lên một giọng nói đầy mỉa mai:
"Cô thật biết mình là ai đấy, cũng biết mình là đống c*t ngoài đường."
Lời vừa dứt, Triệu Tư Tư lập tức nhận ra bản thân vừa buột miệng, khuôn mặt khó coi đến cực điểm.
Tôi quay đầu nhìn, người vừa nói là Tịch Đông Dương, bạn từ nhỏ của Phó Trì, giờ là đối tác của anh.
Tôi mỉm cười với anh ta, tỏ ý lịch sự.
Đây không phải lần đầu tiên Triệu Tư Tư khiêu khích tôi.
Hai năm trước, cô ta từng gọi một cuộc điện thoại.
Khi điện thoại được kết nối, cô ta đắc ý hỏi:
"A Trì, anh sẽ ly hôn với vợ mình, rồi cưới em chứ?"
Tôi lập tức đoán ra đây là một màn thị uy.
Trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo, ngay sau đó là giọng nói lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn của Phó Trì:
"Triệu Tư Tư, cô còn dám làm bậy, thì c,út ngay khỏi chỗ tôi."
"Anh A Trì, em…"
Câu nói của cô ta bị ngắt giữa chừng, điện thoại cũng bị dập máy.
Tôi đặt điện thoại xuống, ngẩn ngơ rất lâu.
Hai năm trước, cô ta chỉ dám ngấm ngầm giở trò.
Còn lần này, cô ta lại dám ngang nhiên đến tận nơi khiêu khích, ngoài việc Phó Trì đã cho cô ta lời hứa và sự ủng hộ, tôi không nghĩ ra lý do nào khác.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không muốn nhiều lời với cô ta, xoay người định rời đi.
Cô ta lại chắn trước mặt tôi, nhướng mày nói:
"Hứa Mạn, cô và A Trì đã cãi nhau nhiều năm như vậy, sớm đã không còn tình cảm. Cuối cùng kéo dài thành một cặp oan gia, cũng chẳng hay ho gì. Tại sao không buông tay sớm để tác thành cho người có tình?"
Tôi cười nhạt, nhấn mạnh từng chữ:
"Người có tình?"
Cô ta khoanh tay, kiêu ngạo nói:
"Đúng vậy, tôi và A Trì thật lòng yêu nhau. Trong tình cảm, người không được yêu nên chủ động rút lui. Vì thế, Hứa Mạn, cô nên rời đi."
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, xé toang lớp mặt nạ giả tạo:
"Biết rõ mình là kẻ thứ ba mà không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn lấy làm tự hào. Tôi và Phó Trì là vợ chồng. Giữa chúng tôi, dù là sống chết, hợp tan, dù tôi có cãi nhau với anh ấy cả đời, cũng không đến lượt một kẻ thứ ba như cô xen vào.
"Cô dám đứng trước mặt tôi với thái độ ngạo mạn này, bảo tôi rút lui, cô dựa vào đâu?"
Cô ta bị tôi dọa sợ, lùi lại một bước, rồi đưa tay đặt lên bụng mình, lớn tiếng nói:
"Dựa vào việc tôi đang mang thai con của anh ấy!"
Ánh mắt tôi theo bản năng rơi xuống bụng cô ta. Trong khoảnh khắc ấy, giọng nói của Triệu Tư Tư như xoáy ốc trong đầu tôi, đau buốt đến tận tim.
Mang thai? Con cái...
Tôi cảm thấy chóng mặt, mọi thứ như đảo lộn trước mắt.
Cô ta thấy tôi sững sờ, lập tức nhướng mày, nhanh chóng nói:
"Cô đã kết hôn với anh ấy bao nhiêu năm, vẫn không có lấy một mụn con. Còn tôi đang mang đứa con đầu tiên của anh ấy. Cô đoán xem, anh ấy có vì đứa trẻ này mà cưới tôi không?"
Tôi bật cười thành tiếng, bỗng thấy tất cả trước mắt trở nên vô nghĩa, cơ thể như bị rút sạch sức lực, tay chân mềm nhũn.
Lúc này, Tịch Đông Dương đứng bên cạnh đưa tay đỡ tôi.
"Không sao chứ?"
Tôi nhìn anh ta cười nhạt:
"Anh nghe thấy chưa? Đứa con đầu tiên của Phó Trì."
Tịch Đông Dương mím môi, không nói gì.
Lúc này, một tràng bước chân vang lên từ phía sau Triệu Tư Tư.
Tôi ngẩng đầu nhìn, đó là Phó Trì, người tôi đã không gặp nhiều ngày.
Anh mặc chiếc áo khoác dài màu đen bên ngoài bộ vest thẳng tắp, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, đôi mày nhíu chặt.
Ánh mắt anh lướt qua tôi một cái, rồi rơi xuống bàn tay Tịch Đông Dương đang đỡ tôi.
Triệu Tư Tư vui mừng gọi anh một tiếng.
Ngay sau đó, Phó Trì với gương mặt băng lãnh, không chút nương tay, túm lấy tóc cô ta, nghiến răng hỏi:
"Ai cho cô đến trước mặt cô ấy? Muốn chết sao?"
Triệu Tư Tư hét lên, vừa khóc vừa kêu:
"A Trì, em không cố ý! Em... em mang thai con của anh. Anh không quan tâm đến con mình chút nào sao?"
Phó Trì nhìn cô ta với ánh mắt u ám, cười lạnh một tiếng:
"Cô chắc đó là con tôi?"
Anh buông tay, quát lớn:
"Cút!"
Triệu Tư Tư ôm đầu, không dám nhìn anh thêm giây nào, luống cuống bỏ chạy.