Không biết có phải nơi này chỉ có rác mà không có cây cối hay không, Miyabi càng đi lâu dưới nắng, càng cảm thấy đau đầu, khó thở, hoa mắt. Mồ hôi nhễ nhại khắp người, cả người nóng như có lò lửa thiêu đốt trong người, tinh thần dần mất đi sự tỉnh táo, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo như người say rượu.

“Chóng mặt quá…”

Miyabi đỡ trán của mình, cơ thể đột nhiên mất cân bằng, ngã về một bên, đổ cái rầm vô đống rác.

Miyabi đi bộ dưới nắng chưa được hai chục phút đã ngất lịm đi, hiển nhiên cô biết mình đã bị say nắng.

Trước khi ngất hoàn toàn, trong đầu cô nảy lên một suy nghĩ: Hết chết vì bị dao đâm vào cổ họng, giờ chết vì sốc nhiệt.

Lúc Miyabi bất tỉnh do say nắng, chiếc điện thoại thông minh trong túi áo hoodie của Miyabi đột nhiên sáng lên mà không hề có ai chạm vào. Sau đấy màn hình tự nhập mật khẩu vào rồi nhấp vào Cài Đặt của điện thoại, rồi lại thao tác một loạt gì đó, đến mức màn hình điện thoại chập chờn và biến thành một đống dãy số thập nhị phân.

Trong khi các dãy số thập nhị phân chạy như điên trên màn hình, điện thoại cũng từ từ rã ra thành những con số 0 và 1 của hệ thập nhị phân và từ từ chui vào người Miyabi, để lại chiếc ốp điện thoại mới tinh màu đỏ vỡ ra thành từng mảnh. Mà không chỉ điện thoại thông minh của Miyabi, còn có chìa khóa ký túc xá và ví tiền, cả hai món đồ ấy cũng tan rã theo những con số và chui vào người theo chiếc điện thoại.

Sau đấy khắp người Miyabi chạy một đống dãy số thập nhị phân, dần dần chúng chia ra thành bốn dãy số, hai dãy tụ về đôi mắt đang nhắm nghiền của Miyabi, một dãy tụ về giữa trán, dãy còn lại tụ xuống mu bàn tay phải của cô. Một biểu tượng xuất hiện ở những vị trí mà các dãy số tụ về, chúng đều có chung một hình dạng là hình lục giác. Chúng xuất hiện khoảng nửa phút thì biến mất.

Khi Miyabi tỉnh lại, mặt và áo khoác ướt nhẹp. Miyabi ho mấy cái, mắt mở ra nhìn thì thấy một bà lão cầm chai nước đã mở nắp hướng về phía cô. Nước trong chai đã vơi đi gần hết.

“Cô gái, cô không sao chứ?”

Bà lão đó cất tiếng.

Miyabi chớp mắt, người Nhật à?

“Cháu không sao ạ. Cảm ơn bà đã giúp.”

Bão lão vặn nắp chai lại, ngồi cạnh Miyabi trên một cái hộp gỗ.

“Không sao là tốt rồi. Cô gái, sao cô lại ở đây? Còn bị ngất nữa. Nếu không phải tôi tìm thấy cô trước và mang cô về chỗ trú ẩn của mình, cô chắc chắn sẽ rơi vào tay bọn cướp hoặc lũ ăn mày xấu rồi.”

“Cháu… Cháu cũng không biết tại sao mình lại ở đây.”

Bà lão nhìn Miyabi bằng ánh mắt như thể sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống.

“Có thể cho cháu hỏi ở đây là đâu được không ạ? Ký ức cuối cùng của cháu là được đưa đi bệnh viện, sau đó, khi tỉnh lại, thì cháu đã ở đây. Không biết nơi này là đâu cả.”

Bà lão nhìn Miyabi từ trên xuống dưới, hiển nhiên Miyabi biết bà ấy đang đánh giá Miyabi cũng như đang suy xét xem liệu cô có đang nói dối hay không.

Dẫu sao nhìn Miyabi từ trên xuống dưới, chả có dáng vẻ rách rưới như đám ăn mày, không hề hợp quẻ với cái chỗ toàn rác với rác. Và thêm một cái rất đặc biệt nữa, đó là Miyabi có mái tóc đủ màu như cầu vồng, nhìn sao cũng thấy không giống một người sống trong bãi rác mà bị ném vào bãi rác.

“Xem ra cô gái bị ai đó ám hại ném đến đây. Đúng là tội nghiệp.”

Bà lão thở dài, thương cảm nói.

Miyabi: “...?”

Miyabi rất muốn biết bà ấy đã tự nghĩ ra câu chuyện máu chó gì trong đầu nhưng không dám hỏi, để bà ấy nghĩ sao thì nghĩ.

“Đây là Vùng Cực Xám, nói huỵch toẹt ra là cái bãi rác khổng lồ của vương quốc Goa.”

Miyabi chớp mắt hai cái:

“Vùng Cực Xám? Vương quốc Goa?”

Sao địa danh này nghe quen quen vậy?

“Ở vùng Cực Xám này, chỉ có rác và thứ vô dụng, à, cả những con người vô dụng nữa. Nơi này không có pháp luật cai trị, không có cơ sở y tế. Chỉ có tội phạm, rác rưởi và bệnh dịch khắp nơi. Cô gái, tôi trông cô có vẻ là con nhà gia giáo hoặc điều kiện không tồi, tôi khuyên cô nên rời khỏi đây. Dù cô có thể sống sót sau mấy căn bệnh ở trong đây, nhưng cô sẽ không thoát được đám ăn mày và bọn tội phạm. Nếu chúng trông thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô, chắc chắn cái bọn đã lâu không đụng vô con gái thể nào cũng sẽ… ừm, tôi nghĩ cô hiểu rồi.”

Bà lão khuyên nhủ.

Miyabi có chút cảm động với bà lão. Không ngờ ngay lần đầu gặp người lạ lại gặp được một người lạ tốt, bà lão này đúng là tốt bụng quá.

“Cháu hiểu ạ, chỉ là… cháu phải đi đâu đây ạ? Cháu không biết gì về nơi này hết.”

Bà lão nhướng mày, kỳ quái nhìn Miyabi, lại nhìn bộ đồ trên người cô mấy giây, lại tự nghĩ ra câu chuyện máu chó trong đầu, cái đột nhiên vẻ mặt của bà lão trở nên sáng rõ và bày vẻ thương cảm lần nữa.

“Hầy, đúng là cô gái tội nghiệp.”

Miyabi: “...” Rốt cuộc bà ấy lại nghĩ linh tinh cái gì vậy?

“Ngoài vùng Cực Xám, còn có hai nơi khác cô có thể đi. Một là núi Colubo, hai là làng Foosha. Nhưng tôi khuyên cô nên tới làng Foosha, núi Colubo tuy có người ở nhưng toàn là sơn tặc, cũng khá nguy hiểm với cô. Làng Foosha khá yên bình, chưa kể đó còn là quê nhà của phó đô đốc Garp. Cô có thể yên tâm tới đó xin tá túc.”

Miyabi chớp mắt mấy cái, đầu óc bỗng chốc nhảy ra một loạt suy nghĩ.

Núi Colubo, làng Foosha, thêm phó đô đốc Garp.

Mấy cái tên này sao mà quen vậy?

“Phó đô đốc Garp… Có phải là phó đô đốc hải quân Monkey D. Garp không?”

Miyabi sốt sắng hỏi.

“Ồ, có vẻ cô biết ngài ấy. Đúng vậy, là phó đô đốc hải quân Monkey D. Garp.”

Nghe bà lão xác nhận xong, Miyabi sốc đến độ há miệng.

Cô đã suy đoán được mình đã bị hiện tượng xuyên không chọn trúng, chỉ là không biết bả thân xuyên đến chỗ nào. Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết và truyện mạng mười năm, Miyabi sẽ có hai hướng xuyên không, một là xuyên vào thế giới giả tưởng không có thật, một thế giới ất ơ nào đó mà Miyabi chưa từng biết; hai là thế giới ở trong một số phim hoạt hình, truyện tranh hay tiểu thuyết nào đó.

Mới đầu thấy bản thân mình ở trong một bãi rác khổng lồ, Miyabi từng nghĩ có khi nào bản thân xuyên vào anime Hunter x Hunter không, bởi vì bộ anime cuối cùng mà cô xem trước khi bị tên cướp cho đăng xuất khỏi server Trái Đất là Hunter x Hunter và nơi chỉ có rác với rác thế này là thành phố Sao Băng - quê hương của băng đảng phản diện Con Nhện trong phim.

Nhưng giờ có bà lão này xác nhận, Miyabi biết mình đã suy đoán nhầm, thế nhưng thông tin mà bà lão cho Miyabi cũng chả khá khẩm hơn là bao. Thế giới Thợ Săn hay thế giới Vua Hải Tặc cũng đều nguy hiểm như nhau, đối với một con nhỏ chưa trải sự đời và quen sống trong thời kỳ hòa bình như Miyabi, Miyabi chả khác gì con cá nằm trên thớt mặc người ta xâu xé.

Như bà lão ấy nói, nếu bà ấy không phải là người đầu tiên tìm thấy Miyabi trong tình trạng bị ngất, vậy kết cục của Miyabi rất thê thảm.

“Vâng, cảm ơn lời khuyên của bà ạ. Vậy cháu phải đi hướng nào để đến làng Foosha?”

Miyabi nhanh chóng đồng ý kiến nghị của bà lão.

“Tôi sẽ dẫn cô đi. Để tối hẳn đi, buổi sáng còn có quá nhiều người. Đi lúc nãy, nhỡ may gặp kẻ không tốt thì không ổn cho cả cô và bà lão này.”

“Dạ, cháu hiểu rồi.”

Hai bên nói chuyện một lúc như chia sẻ tình cảnh hai bên của nhau. Bà lão tự giới thiệu bản thân là Phys, trước kia từng sống ở rìa thị trấn trong vương quốc Goa, làm một nhân viên phục vụ. Chẳng may nhiều năm trước bà ấy dại dột trộm cắp và bị phát hiện, thế là nhận phán quyết trục xuất khỏi vương quốc, bắt đầu sống tại vùng Cực Xám.

Miyabi có hỏi bà ấy về việc tại sao bà lại không đến làng Foosha sinh sống thì bà ấy nói bà ấy không thể đến đó.

Lúc bị trục xuất, bà ấy bị đánh gãy một cái chân, đường đi từ vùng Cực Xám đến làng Foosha vừa dài vừa nguy hiểm, bà cũng chỉ biết hướng và có bản đồ chứ chưa bao giờ thật sự tới đó. 

Nhưng ở vùng Cực Xám cũng không đến nỗi tệ, sau khi bị trục xuất, bà gặp được một tên ăn mày khá tốt bụng, người không ngại cưu mang một người đàn bà bị què quặt như bà. Bà cảm động trước phần tính cách tốt bụng của người ăn mày ấy nên ở lại sống cùng với người đó. Chỉ là hai năm trước, người ăn mày ấy đã bỏ lại bà đi trước rồi, bà ở lại cũng chỉ vì canh mộ phần của người mình từng chung sống suốt bao nhiêu năm, tránh để bị bọn trộm mộ đào xác bán lấy tiền.

Sau đó, để chuẩn bị cho chuyến đi buổi tối, bà lão rời khỏi nơi ẩn náu để tìm một số đồ để giúp Miyabi ngụy trang.

Phys rời đi được một lúc, Miyabi cẩn thận quan sát bên ngoài mới rời khỏi nơi trú ẩn không xa để… nôn thốc nôn tháo!

Là người đã quen sống trong sự sạch sẽ, mùi hôi thối từ bãi rác này đúng loại tra tấn khứu giác của Miyabi. Miyabi thề với trời, lúc cô nói chuyện với bà Phys, cô phải nắm chặt tay, đâm móng tay vô lòng bàn tay, dùng cơn đau để kiềm chế bản thân không nôn ngay trước mặt bà Phys. Bây giờ bà Phys đi rồi, Miyabi mới dán nôn.

Miyabi nôn liên tục, nhưng thứ tống ra ngoài chỉ có dịch vị dạ dày chua ngoét và nước bọt, chẳng có một mẩu thức ăn nào.

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Miyabi ôm cái cổ họng đau rát trở vào trong nơi trú ẩn của Phys. Theo thói quen, Miyabi thò tay vào túi áo hoodie và phát hiện bên trong đó trống rỗng.

Bảo sao phần trước bụng lại nhẹ, đồ của cô đâu?

Miyabi đảo mắt liên tục, không nhịn được mà nghĩ liệu có phải bà Phys đã lấy đồ của cô hay không.

Nhưng mấy món đồ đó, về cơ bản, chúng gần như vô dụng hết ở thế giới này. Tiền là đồng Yên Nhật, giấy tờ tùy thân các thứ là căn cước công dân và thẻ ngân hàng không thể xài ở đây, còn điện thoại thông minh… cái này có chút hữu dụng, nhưng nếu không có dây sạc duy trì năng lượng thì chắc làm đồ kê chân bàn hoặc là coi như cục gạch mà chọi.

Cô trầm mặc, cô nghĩ cô vẫn sẽ hỏi thăm bà ấy về mấy món đồ đó. Cho dù chúng có vô dụng vào lúc này, cô không nỡ bỏ chúng.

Miyabi về lại chỗ cũ ngồi xuống, hai bàn tay xoa vào nhau vì lo lắng.

Bỗng nhiên, mu bàn tay phải của cô sáng lên. Miyabi kinh ngạc giơ mu bàn tay lên xem, cô không biết mu bàn tay phải của mình từ lúc nào có một hình xăm hình lục giác và nó đang phát ra ánh sáng màu xanh lục. Hiển nhiên Miyabi cũng chẳng hề hay biết màu mắt của mình đã chuyển sang màu xanh lục cùng lúc với hình xăm phát sáng.

Miyabi sửng sốt nhìn hình xăm trên mu bàn tay phát ra màn hình trong suốt trông như bảng hệ thống như trên mấy bộ anime về thế giới giả tưởng hay trò chơi thực tế ảo.

Đây là hệ thống của cô sao? Là bàn tay vàng trong truyền thuyết của nhân vật xuyên không ư?

Hiện tại màn hình xuất hiện giao diện gần như trống không, chỉ có hiển thị thời gian với kích thước khá lớn, ngày tháng và thời tiết với kích thước nhỏ hơn ở dưới thời gian, nhìn sao cũng hao hao giống màn hình khóa của một chiếc điện thoại thông minh.

Miyabi thử chạm vào màn hình trong suốt và thao tác giống như nhân vật trong truyện tranh, phát hiện thật sự có thể thao tác trên đó được.

Trượt màn hình xuống, giao diện trông như màn hình khóa biến mất, thay vào đó là thông tin tóm lược của Miyabi.

[Thông tin cá nhân (Dạng tóm gọn)

Họ và tên: Đinh Nhã Ngọc.

Tên khác: Miyabi Đinh, Bisera Đinh, Magaly Đinh.

Tuổi: 20.

Giới tính: Nữ.

Cấp độ: 1 (0/200).

Chủng tộc: Nhân loại.

Danh hiệu: Ứng cử viên của hội *** (chưa đủ cấp độ để hiển thị)

Điểm tiền tệ (đơn vị Belly): 29. 570.

Điểm hệ thống: 28. 570.]

Miyabi đọc từng dòng thông tin hiển thị trên màn hình trong suốt, cái rồi dùng lại ở mục “Danh hiệu”.

Ứng cử viên của hội? Cô đã gia nhập hội nào mà cô không biết à?

Còn ba dấu chấm này là gì? Sao phải che tên?

Cấp độ không đủ? Vậy đạt cấp nào mới đủ? Cách để tăng cấp là gì?

Miyabi tạm thời bỏ qua vấn đề đó, trượt màn hình lên, thông tin cá nhân của Miyabi lập tức thay đổi, kéo dài ra, hiện chi tiết thông tin của cô, từ ngày sinh, quê quán, cho đến sở thích, sở đoản. Trượt sang bên trái, hệ thống xuất hiện những ô vuông trông giống như ô chứa đồ trong game. Miyabi nhặt một lon đồ hộp rỗng cho vào bảng hệ thống thử, lon đồ hộp lập tức biến mất khỏi tay cô và xuất hiện ở ô trống đầu tiên.

“Ồ, nó chứa đồ được thật này!”

Miyabi cảm thán một câu. Cô lôi lon đồ hộp ra, để lại chỗ cũ, tiếp tục lướt màn hình, lướt lên trên.

Phía trên trống rỗng, chỉ có một cái thanh tìm kiếm. Miyabi hơi nhíu mày, cô nghĩ ngợi một hồi, nhập thử “vương quốc Goa” vào thanh tìm kiếm. Ngay lập tức, nó hiển thị thông tin về vương quốc Goa khá chi tiết. Miyabi thử tìm thêm một vài thông tin khác, như mấy vương quốc và một số nhân vật mà cô biết trong thế giới này. Chúng gần như hiển thị toàn bộ. Rồi lại thử tìm kiếm cái khác như “cách để trở về thế giới cũ”, “cách phòng vệ”, “cách làm thịt kho tàu”, “ớt chuông có màu gì”, “đầu tôm có cứt không”,...

Ngoại trừ “cách để trở về thế giới cũ”, mấy cái khác đều hiển thị kết cả. Xem ra cái này là công cụ tìm kiếm như Google.

Miyabi trượt màn hình sang trái, giao diện lập tức thay đổi. Hiển thị hình ảnh đài phun nước. Góc trên cùng bên trái hiển thị tên “Đài Vận Mệnh”, bên phải hiển thị điểm hệ thống (điểm hệ thống có biểu tượng hình vuông, điểm tiền tệ có biểu tượng hình thoi). Bên dưới cùng, góc trái hiện một dòng chữ “Mọi thứ trên đời này đều có vận mệnh và liên kết.”, góc phải là hai nút bấm hình viên thuốc, một cái là “Rút x 1”, một cái là “Rút x 10”.

Miyabi: “...” Giao diện này trông quen quá ta ơi.

Trước khi chết ở thế giới cũ, Miyabi là một con nghiện game gacha, chơi tầm khoảng năm hay sáu game gì đấy. Cho nên hiển nhiên giao diện trước mắt Miyabi quen đến mức không ngờ được.

“Dù mình nghiện gacha nhưng sao mình có cảm giác nó ám mình vậy nhỉ?”

Miyabi lẩm bẩm, cô liếc mắt nhìn lên điểm hệ thống hiện đang có 28. 570 rồi nhìn nút bấm “Rút x 10”.

Mé! Cái giao diện này đúng khiến cô nổi máu gacha! Ngứa tay muốn bấm quá đi!

Miyabi chắp tay, cố gắng kìm nén ham muốn chơi game gacha của mình. Cô đã gặp đủ xui xẻo rồi, còn con hàng hệ thống này chưa biết rõ tưởng tận, không thể sử dụng lung tung được!

“Bình tĩnh nào tôi ơi. Mày không được phép bị cám dỗ.”

Miyabi nhắm mắt, lẩm bẩm, sau đó thả tay xuống, mở mắt ra.

Đài phun nước trên màn hình đột nhiên phun mười tia nước lên cao rồi chụm thành một chỗ. Khi chụm thành một chỗ, màu sắc chuyển từ xanh lam sang màu vàng.

Miyabi: “...”

Nếu cô nói cô vô tình quẹt tay trúng, liệu có ai tin cô không nhỉ?

[Chúc mừng! Bạn rút được:

Máy Chuyển Sinh Mạng x 1

Cơm Chiên Đại Vũ Trụ x 5

Mèo Tom x 1

Thiết phiến nguyên bản của Geisha Michiko x 1

Pháo nhỏ bỏ túi của chuột con Tuffy x 2]

Miyabi chớp mắt. Vừa mới đọc tới dòng dữ “Mèo Tom”, trước mặt Miyabi rớt xuống một sinh vật lông lá màu xám xanh. Miyabi ngước mặt lên, nhìn nơi thả sinh vật lông lá màu xám xanh, đó là một biểu tượng hình lục giác màu xanh khá lớn, có vẻ đó là cái cổng.

Hình lục giác biến mất, Miyabi cúi đầu xuống, trước mặt Miyabi là một con mèo đang đứng nghiêm chỉnh, lông ngắn màu xanh xám, hai bàn tay, bàn chân, chỗ quanh miệng và chóp đuôi có màu trắng, đôi mắt vàng của nó trợn to giống như đang quan sát Miyabi là cái giống ôn gì, và nó đứng bằng hai chân sau.

Mà mèo đứng bằng hai chân sau, tính đến thời điểm Miyabi chết, chúng không hẳn là điều gì đặc biệt, thấy đầy trên mạng xã hội.

Điểm đặc biệt của tư thế đứng của con mèo này là nó đứng gần giống với con người.

Miyabi chớp mắt nhìn con mèo chằm chằm. Sao giao diện này trông quen thế nhỉ?

Như cảm nhận được thắc mắc của Miyabi, hệ thống hiển linh như một vị thần, hiển thị cho Miyabi biết thông tin về con mèo trước mặt.

[Thông tin nhân vật được triệu hồi.

Tên: Tom.

Tên nguyên gốc: Thomas.

Tên trước kia: Jasper.

Biệt danh: Con mèo ngu ngốc (stupid cat), mèo con (pussy cat), Tommy.

Giới tính: Đực.

Giới thiệu: Chú mèo đến từ phim hoạt hình Tom & Jerry, thể chất bất tử, khả năng hồi phục siêu tốc, trí thông minh như một thiên tài, giỏi chế tạo máy móc, lắp ráp đồ thủ công. Hiện tại đang là một con mèo hoang có mong muốn kiếm được một chủ nhân.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play