Hắn chậm rãi thở dài, đầu ngón tay từ bên hông vuốt ve đến bụng mềm mại của nàng rồi dừng một chút, hắn sợ ngón tay mình thô ráp khiến nàng khó chịu nên chỉ có thể thổi chút hơi nóng khiến nàng có chút ngứa.
Thẩm Vãn Tịch chịu không nổi mà cười khanh khách, phá lệ gọi hắn vài tiếng “Phu quân”, cầu xin hắn đừng nhúc nhích.
Cho đến đêm khuya, hai người mới yên ổn đi ngủ, trong bóng tối Vân Hoành phảng phất nghe được tiểu cô nương cúi đầu nỉ non một tiếng: “Chàng nhất định phải... Bình an trở về. Ta sẽ ở nhà chờ chàng....”
Gió tháng tư dường như không còn lạnh lẽo nữa, Thẩm Vãn Tịch mặc áo choàng phù dung vàng dệt màu đỏ thẫm đứng trên thành lâu, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt nàng phảng phất tăng thêm nét nổi bật lớp son phấn nhàn nhạt cho làn da trắng như tuyết của nàng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vãn Tịch đứng trên thành lâu quan sát Ích Châu, năm vạn đại quân đang tập kết bên ngoài thành, quân kỳ tung bay phấp phới, chiến giáp như mây, nhìn từ xa sẽ thấy cả một hàng ngũ đứng trang nghiêm nhưng cũng không quá nặng nề.
Gió lớn cuồn cuộn gào thét bên tai nhưng nàng tuyệt đối không cảm thấy lạnh, nàng cùng với tất cả tướng sĩ xuất chinh lần này đều có tâm tình dâng trào, lồng ngực phập phồng, thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại được.
Trong lòng các tướng sĩ, đây là lần xuất chinh đầu tiên sau khi thế tử Ích Châu trở về, cũng là năm năm sau bọn họ lại cùng vị chiến thần đánh đâu thắng đó bước lên chiến trường, mặc dù chỉ là viện binh cho Sùng Châu nhưng tinh thần của bọn họ rất phấn chấn, chờ mong có thể cùng thế tử anh dũng chiến đấu, quyết tiến không lùi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play