Ánh mắt nam nhân vẫn chưa mở ra, nhưng ngón tay lại hơi nhúc nhích, mà mặt nàng ở ngay trong tầm tay, phảng phất như có cảm ứng, giống như trong mộng chậm rãi di chuyển đến bên má nàng, thay nàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Trong lòng Thẩm Vãn Tịch vui vẻ hỏi: “Vân Hoành, có phải chàng tỉnh rồi không?”
Thật lâu sau, người nam nhân khàn giọng ừ một tiếng, nhưng mí mắt vẫn không mở ra được như ngàn cân, hắn chỉ biết trong tay có một tiểu cô nương đang khóc, muốn hắn dỗ dành một chút mới hết khóc được.
Thẩm Vãn Tịch nghe thấy hắn nói chuyện, cả người kích động đến run rẩy nói: “Vân Hoành, có phải chàng rất đau đúng không?”
Vân Hoành mở đôi môi gần như khô nứt ra, thanh âm suy yếu đến mức không phát ra được, giống như ấp ủ hồi lâu mới chậm rãi nói một câu: “Sao nàng lại trở về? Không phải ta nói nàng đừng đi ra ngoài sao?”
Thẩm Vãn Tịch cắn môi, trong mắt chứa đầy nước mắt, yên lặng khóc nức nở.
Nam nhân dường như nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đè nén hơi thở nói: “Không phải ta đã nói không được khóc sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play