Thẩm Vãn Tịch cũng không biết nên giải thích như thế nào, trung tâm quyền lực đối với bọn họ mà nói quá mức xa xôi, biết quá nhiều đối với bọn họ không tính là chuyện tốt, vì thế nàng và Vân Hoành liếc nhìn nhau, cười nói: “Vân Hoành có công phu và sức lực tốt như vậy, cho nên ta muốn hắn đi ra ngoài xông pha một phen.”
Chung thúc lúc này mới cười nói: “Cũng đúng, công phu của Vân Hoành ở trên núi làm thợ săn thật là đáng tiếc! Chi bằng đi lăn lộn trong quân doanh, ngày sau A Tịch chính là tướng quân phu nhân!”
Thẩm Vãn Tịch gật gật đầu: “Ý của ta chính là vậy đó.”
Vân Hoành từ chối cho ý kiến, giơ tay nâng chén mời Chung thúc một chén rượu.
Chung thúc và Chung Đại Thông đều cảm thấy đây là một lối thoát tốt, thậm chí bắt đầu tưởng tượng tương lai Vân Hoành khoác chiến giáp trên người, chỉ có Hoa Chi kéo tay Thẩm Vãn Tịch, trong mắt ẩn chứa lo lắng nói: “Trong quân doanh cũng không phải là nơi vui vẻ gì, ít thì ba đến năm năm, nhiều thì mười năm tám năm, ngươi cũng không thể gặp được hắn.”
Mũi Thẩm Vãn Tịch chua xót, đặt tay lên tay nàng ấy, cố gắng nở nụ cười: “Tỷ tỷ tốt của ta, ta luyến tiếc hắn nhưng cũng luyến tiếc các ngươi, ngày sau mặc kệ tốt hay không, ta đều phải trở về nghe đứa nhỏ gọi ta một tiếng nghĩa mẫu.”
Hoa Chi nhếch miệng cười, sờ bụng nói: “Được, sau này oa nhi nhà ta phải có tướng quân và phu nhân làm chỗ dựa!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play