Phùng Viễn có hơi run rẩy một chút, vội vàng đáp lại, mặt cười nói: “Vậy tại hạ sẽ không quấy rầy công tử và phu nhân nữa ạ.”
Lưu Nghi Đình vụng trộm nhìn Vân Hoành, có điều chỉ trong nháy mắt liền thu hồi tầm mắt, sau đó lui ra cùng với trượng phu.
Phùng Viễn tất nhiên là biết, thân phận như hắn ở trong mắt dân chúng bình thường coi như có chỗ khoe khoang, miễn cưỡng có thể kéo lên được đến tầng quan hệ Thương Châu Hầu kia, nếu Hầu gia cao hứng, gọi hắn một tiếng ngoại tôn cũng có.
Nhưng mà không phải hắn tự tiện, thân phận như vậy ở trước mặt nhị công tử Ích Châu thật sự là hèn mọn như con kiến hôi, thậm chí căn bản không xứng so sánh với hắn.
Có thể cùng người ta nói một câu đều xem như tạo hóa của hắn, hắn cũng không trông cậy vào tương lai Ích Châu Hầu xưng huynh gọi đệ, cho nên lúc này bị đuổi ra ngoài hắn cũng không tức giận.
Tâm tính Phùng Viễn rất tốt, ngược lại tâm triều Lưu Nghi Đình hơi phập phồng nhộn nhạo, trước đó nàng đã cảm thấy thợ săn vô luận là dung mạo hay là công phu đều khác với người thường, hiện giờ sau khi biết được thân phận thật sự của hắn rồi gặp lại hắn, càng cảm thấy phong thái khác người, trong đôi mắt lạnh lùng mơ hồ có thể thấy được tinh thuỳ bình dã(*), rất có khí thế ngạo thị trời cao.
[Chú thích: (*) Tinh thuỳ bình dã: ý chỉ cánh đồng bằng phằng bao la, ví ánh mắt con người yên bình và sâu thẳm như một cánh đồng bao la rộng lớn nhưng phẳng lặng.]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play