Vân Hoành từ bên ngoài săn bắn trở về, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này.
Tiểu cô nương nằm sấp trước cửa sổ nhỏ ngủ gật, lông mi như cánh quạ che ở trước mắt, ánh mặt trời buổi tối nhàn nhạt chiếu vào đôi gò má khẽ nở rộ, còn có một tia hồng nhạt, làm nổi bật da thịt óng ánh như ngọc, không cần hoá trang nhưng lại vẫn đẹp động lòng người như thế.
Trong lúc hoảng hốt, Vân Hoành nhớ tới ngày ở núi Cô Tinh, nàng có đọc qua một câu thơ.
“Ngày tối lăng ca hát, gió yên đầy hoàng hôn.”
Thì ra tên nàng là Thẩm Vãn Tịch.
Khóe môi hơi cong lên, trong ánh mắt Vân Hoành hiện rõ vẻ nhàn nhạt ôn nhu.
Hắn vẫn thích gọi nàng là “A Tịch”, nếu không có cái thân phận gông cùm xiềng xích kia, hắn vĩnh viễn vẫn là một thợ săn bình thường trong núi, nàng cũng chỉ là tiểu cô nương do hắn tình cờ nhặt về, là cô nương đầu tiên để cho hắn nhìn thấy bên ngoài nhà trúc dấy lên khói bếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT