Sau khi ra khỏi cửa, Hoa Chi cũng tặng lại Thẩm Vãn Tịch một cái hình dán bông hoa nho nhỏ, là hình hoa đào đang lưu hành trên trấn, không tốn mấy bạc nhưng lại tinh xảo xinh đẹp.
Thẩm Vãn Tịch vô cùng yêu thích, hai người nhanh chóng dán nó lên má, người đi đường nhìn thấy hai tiểu nương tử tươi như hoa rực rỡ, cũng không khỏi nhìn thêm vài lần, nhìn mỹ nhân đẹp thì lúc nào mà chả vui mắt.
Hai người đi đường mệt mỏi đang muốn tìm một chỗ uống một chén trà nghỉ ngơi một chút, Thẩm Vãn Tịch lại bị một tên ăn mày ăn mặc rách nát kéo ống tay áo: “Tỷ tỷ xin thương xót cho ta chút cơm ăn đi.”
Thẩm Vãn Tịch do dự một chút, nếu trước kia ở Thương Châu gặp được người thân thế đáng thương thì nàng sẽ cho tiền, nhưng trước mắt trên người nàng cũng không còn bao nhiêu, đang rối rắm có nên cho hay không, Hoa Chi đã liên tục đuổi theo dọa đuổi tên ăn mày đó chạy đi.
Hai người ngồi ở quán trà nghỉ ngơi, Hoa Chi nói: “Những người ăn xin này đi từ nam qua bắc rất linh thông, có đôi khi ra ngoài bán tin tức như vậy so với chúng ta thì kiếm được rất nhiều tiền, bọn họ không đói bụng được đâu, tẩu tử ngươi không cần đau lòng cho họ.”
Bán tin tức sao? Thẩm Vãn Tịch hơi dừng lại, nàng nhìn thoáng qua dưới bức tường đá Mễ Hành cách đó không xa, nơi đó có ba đến năm tên ăn xin đang ngồi.
Nàng viện lý do đi mua một ít mứt hoa quả nên để Hoa Chi ngồi ở quán chờ nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play